Mùa thu mang đến cho con người ta thật nhiều cung bậc cảm xúc, là ngày tựu trường ta bỡ ngỡ bước vào năm học mới, là ngày Trung Thu gia đình sum họp, đoàn viên. Trung Thu là dịp mà ta bỏ lại sau lưng cái nhộn nhịp, vồn vã và cuồng quay của công việc để cùng ngồi lại với nhau, tề tựu bên mâm cỗ đầy dưới ánh trăng vàng, nhấp một ngụm trà và ôn lại đôi ba câu chuyện cũ. Cùng hòa mình vào không khí tưng bừng đó, các bạn điều dưỡng và các cụ ở Diên Hồng cũng đã quây quần bên nhau đón một mùa Trung Thu thật ấm cúng và hạnh phúc.
Các cụ cùng điều dưỡng làm đèn lồng, đèn ông sao
Người ta thường nói Trung Thu là Tết dành riêng cho thiếu nhi, cho các bạn nhỏ nhưng với người cao tuổi thì cũng hào hứng không kém. Từ những ngày trước Trung Thu các bạn điều dưỡng đã chuẩn bị rất nhiều vật dụng để trang trí. Nhìn các cụ tỉ mẩn, cẩn thận dán từng tờ giấy trên đèn ông sao, buộc từng cái dây treo đèn lồng mà lòng bồi hồi nhớ về ngày thơ bé. Bà Hà bảo: “Ngày nay hiện đại hóa hết rồi, cái gì cũng công nghệ không như ngày xưa, lên đồi tìm tre, trưa về lại rủ nhau ngồi vót, rồi xé từng tờ giấy báo cũ kỹ nhiều màu sắc để dán rồi làm đèn ông sao”. Bây giờ chúng ta có vô vàn lý do cho sự bận rộn của mình, mà nỗi lo canh cánh về cơm áo gạo tiền lại chẳng chừa bất cứ một ai. Ngày ngày sớm tinh mơ đã ra khỏi nhà, tối mịt mới trở về bên mâm cơm thì làm gì còn thời gian để về cái ngày đó. Để rồi trong ký ức của mỗi người, vẫn còn đâu đó tuổi thơ đầy dữ dội, một thời mà ta nhớ mãi không quên, để sau này ta vẫn còn nhắc mãi về nó.
Được biết hôm nay Diên Hồng tổ chức Trung Thu, nên các cụ dậy từ rất sớm, rồi chọn cho mình bộ quần áo đẹp nhất, chải tóc gọn gàng. Rồi cùng nhau bàn luận xem hôm nay có những gì, nghe chiều các cụ hào hứng lắm. Các bạn điều dưỡng chuẩn bị một cái bàn thật to, rồi bày biện mâm ngũ quả đầy màu sắc, đầy những hình thù đáng yêu nào là chú chó trắng, chú thỏ con, nào là con ếch, con cua. Các cụ ai nhìn thấy cũng phải lên ngắm nghía rồi xuýt xoa khen ngợi. Bà Hiền còn trêu: “Các cháu điều dưỡng nhà mình khéo tay quá, lát cho bà mấy con này để về bà ngắm với nhé”.
Các cụ cùng trả lời những câu đố vui
Hôm đó các cụ còn chơi trò đố vui có thưởng, các cụ Diên Hồng câu hỏi nào cũng biết, câu nào cũng trả lời được. Đáng yêu nhất là bà Mẫn, tay chỉ vào những phần quà rồi bà bảo: “Đưa cho bà cái kia trước rồi bà mới trả lời được không”, bà đáng yêu thế thì làm sao chúng cháu nỡ không đưa cho bà nhỉ.
Rồi đâu đó những bài hát vang lên rộn rã:
“Tết Trung Thu rước đèn đi chơi Em rước đèn đi khắp phố phường Lòng vui sướng với đèn trong tay Em múa ca trong ánh trăng rằm” khiến cho tâm hồn con người ta cũng trôi đi theo từng điệu nhạc, mỗi người một cảm xúc. Bà Liên đôi mắt rớm lệ, nghẹn ngào: “Bà xúc động quá, đây là lần đầu tiên bà được đón Trung Thu vui vẻ và ấm áp thế này. Tuy không được cùng con, cùng cháu nhưng ở nơi đây lại có những người bạn già cùng ăn, cùng ngủ cùng sống như một ngôi nhà”. Sau bao nhiêu năm vất vả, bon chen xuôi ngược với cuộc đời, bây giờ các cụ mới có thể thảnh thơi, tận hưởng một tuổi già an nhiên, yên bình.
Mỗi
độ lễ tết, người thì hân hoan vui sướng, người thì man mác mang tâm sự. Vì thế
Diên Hồng vẫn luôn cố gắng chia sẻ giúp các cụ được vui vẻ, xóa đi những muộn
phiền, cô đơn. Để mỗi dịp lễ tết qua đi trong tâm trí của các cụ sẽ là những
khoảnh khắc, kỷ niệm thật tuyệt vời.
Giống như cái tuổi của tôi, ai cũng nói tôi là khó gần và cực kì khó tính. Được sinh ra là cô em út trong gia đình có 3 chị em, tôi thực cũng được coi là “con gái cưng của mẹ”, và ngay giây phút này tôi cũng là người em trong mái nhà Diên Hồng. Không biết là do duyên trời sắp đặt hay số phận đẩy đưa mà khiến cho 1 cô sinh viên mới ra trường luôn mang trong mình suy nghĩ bỏ nghề như tôi lại chọn nơi đây là nơi bắt đầu, và chọn những người cao tuổi là tình yêu và động lực.
Khi chuyến xe chở tôi đi phỏng vấn ngày hôm ấy đột nhiên không chạy nữa, tôi đã nghĩ rằng nghề không chọn mình, thế nhưng chị Hảo – Quản lí nhân sự đã cho tôi 1 cơ hội đặc biệt để tôi được đặt chân đến đây. Được theo nghề tôi đã chọn và được học những bài học đầu tiên trong cuộc đời của 1 người đang trưởng thành. Thôi chắc cũng là do duyên số.
Nhưng mọi thứ chưa dừng lại ở đấy.
Công việc mang tính chất đặc trưng thực sự khiến tôi cảm thấy khó khăn. Mặc dù
tôi đã thử tưởng tượng ra việc phải làm quen với phân và nước tiểu nhưng thực tế
thì kinh khủng hơn nhiều. Tôi biết rằng con người không bao giờ được lãng phí
thời gian để phàn nàn về quá khứ và những thay đổi của môi trường bởi vì thay đổi
chính là bản chất của cuộc sống. Vì vậy mà tôi học cách làm quen dưới sự giúp đỡ,
chỉ bảo tận tình của các anh các chị điều dưỡng ở đây. Chưa bao giờ tôi từng
nghĩ đến ở nơi mang tên viện dưỡng lão – 1 cái tên nghe đã thấy già nua này lại
toàn những con người tươi trẻ nhiệt huyết đến vậy. Và tôi cũng chẳng thể học được
chữ “ngờ” khi mà nơi đây lại có những người dành cả thanh xuân để
chăm sóc và yêu thương những người không cùng huyết thống với mình. Từng ngày từng
giờ, nỗi khó hiểu trong lòng tôi ngày 1 vơi đi, khi tôi được tiếp xúc với công
việc với đội ngũ điều dưỡng viên tràn trề năng lượng kia, với 1 môi trường làm
việc vui vẻ và đặc biệt là những người cao tuổi – những người mà chúng tôi thường
gọi với cái tên yêu thương là “các cụ”.
Mỗi người đều có những tình yêu
riêng đối với các cụ và những cách thể hiện ấy chẳng ai giống ai. Nhưng đối với
tôi, các cụ như là ông là bà, yêu thương các cụ là cách duy nhất để tôi có được
thứ tình cảm ông – cháu, bà- cháu, thứ tình cảm thiêng liêng dường như ai cũng
có còn tôi thì không. Khi mà bắt đầu biết nhận thức, tôi nhận ra sinh nhật mình
trùng với ngày giỗ của bà ngoại. Và đến khi tôi 21 tuổi, bắt đầu trưởng thành
tôi cũng nhận ra cách duy nhất để tôi nhớ mặt tất cả ông bà nội ngoại của tôi
là nhìn lên những tấm ảnh thờ. Có thể tình yêu của mọi người xuất phát từ tình
thương, nhưng với tôi nó là cả 1 thời ao ước, ao ước được ông bà chiều chuộng,
yêu thương và hơn tất cả tôi ước có thể nhớ lại những nụ cười rạng rỡ của ông
bà mình. Và thật may mắn khi tôi đã chọn Diên Hồng là nơi khởi đầu của sự nghiệp,
nơi mà hàng ngày tôi có thể nhìn thấy nụ cười của những người cao tuổi, nơi mà
tôi có thể hình dung ra ánh mắt trìu mến của ông bà tôi nhìn tôi. Và là nơi tôi
dành trọn cả lòng mình để chăm sóc những người chẳng hề quen biết, bỏ qua mọi
thứ mọi khó khăn vất vả, mọi ganh ghét cuộc đời chỉ để yêu thương các cụ thôi.
Nghe có vẻ vô lí quá phải không? Nhưng phải sống ở đây thì người ta mới hiểu những
điều vô lí này hoàn toàn xảy ra và hoàn toàn có thật.
Tôi sẽ không nhắc đến tương lai, vì nó luôn luôn đến đủ sớm. Tôi cũng sẽ không biết tôi gắn bó với ngôi nhà Diên Hồng này đến khi nào, nhưng chỉ biết hiện tại tôi hài lòng khi ở đây và tôi yêu thương mọi người ở nơi đây. Nếu được chọn lựa thêm lần nữa tôi vẫn sẽ dành riêng 1 phần kí ức để chở đầy nỗi nhớ Diên Hồng -người mẹ đỡ đầu giấc mơ tôi.
“60 chưa phải là già 60 là tuổi mới qua dậy thì 65 hết tuổi thiếu nhi 70 là tuổi mới đi vào đời 75 là tuổi ăn chơi 80 là tuổi yêu người, yêu hoa”
Những câu thơ đó tôi đã từng nghe rất nhiều đâu đó, nhưng chưa bao giờ hiểu hết ý nghĩa. Ngay tại Diên Hồng thân yêu lúc này, các cụ đang cùng đọc cho nhau nghe và cười đùa vui vẻ, chẳng ai còn thấy mình đang ở cái tuổi xế chiều. Khoảnh khắc đó khiến lòng tôi lắng xuống và dường như đã ngộ ra ý nghĩa sâu thẳm trong các câu thơ mà mình vẫn thường nghe.
Cùng các cụ chụp những bộ ảnh trở về thuở cắp sách đến trường
Người ta nói “Đời người 2 lần trẻ con” thực chẳng sai. Có sống, gắn bó với các cụ bấy lâu mới thấy thật thấm câu nói đó. Các cụ ở Diên Hồng người ở đây vài ba năm, người vài tháng nhưng sự thật thì ai cũng có một quá khứ hào hùng, một ngày xưa oanh liệt. Qua những lời tâm sự của các cụ hằng ngày, qua những lời kể, lời nói chuyện của con cháu mỗi khi tới thăm mà chúng tôi hiểu được. Cụ ông móm mém, tay run ngồi cạnh tôi đây cũng một thời đánh Đông dẹp Bắc. Cụ bà, cụ ông đang lẫn lộn, chân không đi lại được kia cũng một thời là ông nọ bà kia. Điều đó khiến tôi ngưỡng mộ, trân trọng và yêu quý vô cùng. Nhưng thời gian tàn khốc đã biến người hùng một thời, chiến sĩ quả cảm chưa từng khuất phục trước bất kỳ tên giặc xâm lăng nào trở thành 1 “đứa trẻ” đúng nghĩa. Khi mà từ việc nhỏ nhất như tự xúc ăn, tự đi vệ sinh, tự uống nước họ cũng không làm được, cũng cần tới bàn tay của các điều dưỡng chúng tôi. Dẫu biết đó là quy luật của tạo hóa mà trong lòng vẫn gợn buồn man mác. Và vì vậy nên đôi bàn tay chăm sóc của chúng tôi – những điều dưỡng viên tận tâm, nhiệt tình và trách nhiệm, những con người làm công việc chăm sóc người già bằng cả trái tim và tuổi trẻ mới cần thiết đến mức nào.
Hướng dẫn các cụ những bài thể dục thật vui nhộn
Sau gần 5 năm gắn
bó, cùng ăn, cùng chơi, cùng vui cùng buồn với các cụ có cảm giác nào, có cảm
xúc nào mà tôi chưa từng trải qua. Tất cả đều in sâu trong tâm trí, như một
phần của tuổi trẻ, để mỗi khi có cơ hội là nhớ lại, là lại kể cho nhau
nghe.
Đau đớn nhất là cảm giác bất lực khi chứng kiến một cụ bà, người mà tôi yêu mến, quý trọng ra đi theo Lệnh của Diêm vương vì tuổi cao sức yếu. Cũng biết Sinh, Ly, Tử, Biệt là quy luật bất biến của tạo hoá, nhưng sao tôi vẫn thấy đau xót như mất đi chính người thân của mình vậy.
Cảm giác phấn khích
đến tột cùng khi chăm sóc cho một cụ bà từ khi ăn sonde, nằm liệt và tiến bộ
từng ngày từng ngày, sau đó cụ đi lại được, ăn được cơm, sống khoẻ sống tốt như
có 1 phép màu vô hình nào đó. Đó cũng là câu chuyện chúng tôi truyền tai nhau
và còn nhắc mãi tới về sau. Nhiều người vẫn hay hỏi trong cuộc sống này có cái
gọi là “phép màu” không? Với tôi “phép màu” chính là sự cố
gắng không ngừng nghỉ, không mệt mỏi, là niềm tin về điều tốt đẹp mà cả chúng tôi và bản
thân của cụ tạo ra. Và tất cả được đền đáp bằng 1 thân thể khoẻ mạnh, tự đi lại
được, tự ăn tự uống, tự làm điều mình thích.
Cùng đi dạo và chụp ảnh tự sướng với các cụ nào
Thật tuyệt vời phải
không ạ.
Công việc tại Diên Hồng với đầy cảm xúc khác nhau đã khiến cho cuộc sống của tôi thêm ý nghĩa. Đó là cảm xúc bất ngờ, hoan hỷ khi nghe 1 cụ báo tin cháu đích tôn của cụ đã đỗ vào 1 trường đại học danh tiếng. Đó còn là cảm xúc bị trùng xuống khi nghe 1 cụ buồn bã tâm sự là cụ nhớ con, nhớ cháu, tuần này con cụ bận quá không vào thăm cụ đc. Đôi khi là cảm xúc vừa hân hoan, vừa lo lắng khi có đôi cụ sống cô đơn bấy lâu nay, giờ trót dành tình cảm cho nhau rồi cũng có ghen tuông, hờn giận.
Thanh xuân của các bạn là gì? Còn thanh xuân của tôi gói gọn trong tiếng “Ông ơi, ông à. Bà ơi, bà ạ. . .”. Và việc ở bên chăm sóc các cụ Diên Hồng ở cái tuổi xế chiều chính là 1 phần thanh xuân mà tôi muốn có, muốn gắn bó và lưu giữ.
Vũ Thị Huệ – Bài dự thi “Tuổi trẻ Diên Hồng là thanh xuân của chúng ta”
Đến với Diên Hồng qua một đợt thực tập, tôi lại có duyên gắn bó lâu dài, người xưa nói quả không sai: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”.
Rồi những năm tháng thanh xuân của tôi bắt đầu ở đó, ở một nơi mà mọi người coi nhau như anh chị em trong gia đình. Diên Hồng có sếp Thắng đa tài, có sếp Nga khéo léo, có sếp Ngân cá tính và sếp Hảo nhiệt tình. Các sếp chị, sếp anh luôn tận tình chỉ bảo, quan tâm đến từng nhân viên. Ở nơi đó, có các anh chị điều dưỡng luôn yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, có các chú bảo vệ lúc nào cũng vui vẻ thân thiện, có các cô tạp vụ luôn chăm chỉ nhiệt tình và có các anh chị Bếp nấu ăn siêu siêu ngon.
Có một người bạn đã rất ngạc nhiên khi biết mình làm ở một viện dưỡng lão, làm việc với người cao tuổi. Chắc có lẽ bởi bạn ấy thấy mình vốn dĩ luôn chạy nhảy, muốn mọi thứ sôi động và vui tươi. Và cũng có lẽ, bạn ấy nghĩ rằng làm việc với các cụ trong viện dưỡng lão lúc nào cũng phải trầm lắng, nhẹ nhàng. Thế là mình lại có dịp giãi bày về nhịp sống cực kì vui tươi của các cụ và nhân viên tại Diên Hồng. Các cụ được vui chơi, ăn uống, chăm sóc như thế nào, hăng hái tham gia các trò chơi ra sao. Mình cũng không quên kể về các hoạt động của nhân viên tại nơi đây. Mọi người cùng nhau có những trận bóng nảy lửa, cùng nhau tham gia các hoạt động ngoại khóa, cùng nhau tổ chức các sự kiện cho các cụ, không khí sôi động, hào hứng không kém gì các sự kiện ở nhiều nơi khác. Điều đặc biệt ở Diên Hồng, bạn sẽ thấy được những nụ cười yêu thương đầy hạnh phúc của sự cố gắng, của sự nỗ lực từ chính các cụ sau mỗi giờ tập luyện phục hồi chức năng cùng với sự hỗ trợ của điều dưỡng. Được chứng kiến tình thương mến thương mà các cụ dành cho nhau như chính những người ruột thịt trong gia đình.
Làm ở Diên Hồng, các cụ đã giúp cho
mình hiểu được nhiều điều. Được tâm sự, hỏi han các cụ, được thấu hiểu những
mong muốn rất đỗi đơn thuần, giản dị của các cụ để từ đó mình hiểu hơn về chính
ông bà của mình. Được thấy các cụ vui khỏe hơn mỗi ngày, các cụ bớt lo âu suy
nghĩ và có thêm những người bạn tri kỷ không chỉ mình mà bất kỳ ai được chứng
kiến cũng đều cảm thấy hạnh phúc.
Mình đã từng nghe rất nhiều người kể về tuổi trẻ của họ đã làm những gì cuồng nhiệt
như thế nào, đi đến những nơi đâu. Còn mình, mình cũng sẽ kể cho mọi người nghe
từng ngày thanh xuân mình đang làm những gì, cuộc sống của các cụ ra sao, các cụ
vui mình cảm thấy thế nào. Có thể với nhiều bạn nó rất đỗi bình thường nhưng với
mình đó là những ngày tháng của tuổi trẻ làm việc rất nhiệt huyết và sẽ tiếp tục
nhiệt huyết hơn nữa.
Thấm thoắt thoi đưa, kể từ ngày mình biết đến Diên Hồng cũng đã gần 2 năm. Lần đầu, với tư cách là một thực tập sinh khi Diên Hồng tròn 3 tuổi. Còn lần này, với tư cách là một thành viên của chính gia đình ấy, mình đã cùng tất cả mọi người chuẩn bị rất nhiều thứ cũng như vài lời tâm sự này để chúc mừng sinh nhật Diên Hồng 5 tuổi. Chẳng hi vọng và mong mỏi gì nhiều, chỉ mong Diên Hồng sẽ luôn phát triển hơn nữa để hướng tới phổ dịch vụ dưỡng lão ở Việt Nam và trở thành một địa chỉ tin cậy để hỗ trợ các gia đình chăm sóc sức khỏe cho các cụ một cách tốt nhất như chính châm ngôn của Diên Hồng vậy, “Sẻ chia trách nhiệm – Vẹn tình yêu thương”.
Với nhiều bạn, thanh xuân là phải đi đây đi đó, phải làm những điều to lớn. Còn với mình, thanh xuân không có gì ngoài sức trẻ được làm điều mình thích với tất cả nhiệt huyết ở Diên Hồng là mình đã có một thanh xuân tuyệt vời rồi.
Cầm Thị Huyền – Bài dự thi “Tuổi trẻ của Diên Hồng là thanh xuân của chúng ta”
Tôi gắn bó với Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng một thời gian. Đây là lần thứ 2 tôi được đặt cây bút lên để viết bài dự thi chào mừng sự trưởng thành, lớn lên của Dưỡng lão Diên Hồng tròn 5 tuổi với chủ đề “Tuổi trẻ của Diên Hồng là thanh xuân của chúng ta”. Tuy chỉ là một bài viết dự thi nhưng nó cũng nói nên tất cả những gì mà thời tuổi trẻ của tôi đã gắn bó với nghề nghiệp chăm sóc người cao tuổi ở Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng.
Thời còn mới ra trường ai cũng có ao ước mình sẽ được làm việc ở bệnh viện. Tôi đây cũng muốn được làm trong môi trường đó, vì đó là môi trường tốt để cho tôi được học hỏi chữa bệnh cứu sống mang lại niềm vui cho bệnh nhân khác. Vì vậy tôi chia tay Diên Hồng để tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình. Thế nhưng tôi cũng chỉ làm ở bệnh viện được 1 thời gian vì cuộc sống bộn bề khiến tôi phải dừng ước mơ đó lại. Tôi không làm ở bệnh viện không phải tôi không làm được mà trái lại còn làm tốt. Thời gian làm ở bệnh viện giúp tôi học hỏi được rất nhiều cách xử lý cấp cứu mà Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng đang cần đến. Vì vậy quyết định quay trở về ngôi nhà dưỡng lão xưa mà trước đây tôi đã từng gắn bó để tiếp tục cống hiến tuổi trẻ của mình.
Ở đây bệnh nhân hay còn gọi cách khác là Người cao tuổi mà
tôi đang chăm sóc hàng ngày nó khác với môi trường bệnh viện mà trước đây tôi
đã làm, ở đây Người cao tuổi mỗi người có một bệnh tình khác nhau không ai giống
ai. Nhiều người hay bạn bè và cả người thân của tôi nghĩ rằng làm dưỡng lão chẳng
học hỏi đúc rút được kinh nghiệm gì trong y học. Nhưng tôi lại học được một điều
là biết chăm sóc Người cao tuổi mà rất ít người làm được việc này đó là chăm
sóc từng cách ăn uống vệ sinh, nghỉ ngơi và sinh hoạt thể dục thể thao hàng
ngày của các Cụ. Điều tôi đáng tự hào rằng mình học trong môi trường bệnh viện
được những gì tôi đã đều áp dụng và xử trí cho Người cao tuổi, những pha cấp cứu
ban đầu cần thiết ở mọi lúc mọi nơi trong Diên Hồng. Từ đó tôi đã từ bỏ ước mơ
mà tuổi trẻ của mình để theo đuổi dưỡng lão Diên Hồng đến cùng, tôi muốn được
đi học nhiều hơn nữa về chuyên môn chăm sóc Người cao tuổi và phục hồi chức
năng cho những ai đang cần tới tôi, thì dưỡng lão Diên Hồng đã tạo điều kiện
cho tôi thực hiện ước mơ của mình, cho tôi một khóa học đào tạo phục hồi chức
năng sau tai biến và đột quỵ tại một bệnh viện lớn. Tuy nó không phải là một
khóa đào tạo dài ngày mà chỉ có 4 ngày thôi, mà tôi học được bao nhiêu điều biết
tại sao Người cao tuổi sau khi tai biến hay đột quỵ cần phải phục hồi chức năng
ngay để cho họ có thể làm những công việc sinh hoạt hàng ngày của mình. Làm ở Diên
Hồng tôi thấy đáng buồn một điều rằng những cụ tai biến khá lâu mà người nhà
không biết cách phục hồi chức năng sớm nên không thể hồi phục, đi lại như bao
nhiêu người khác được mà phải ngồi xe lăn mãi mãi, nhưng đáng tự hào rằng tôi
đã phục hồi cho họ biết cách vệ sinh răng miệng, rửa mặt, tự xúc cơm và cầm đồ
vật lên…, đó là cái mà tôi đang làm được tại sau khi Diên Hồng đã tạo điều kiện
cho tôi một khóa học ý nghĩa. Khi tôi với các bạn phục hồi cho các cụ nhiều lúc
cũng nản trí lắm, tạo quá nhiều áp lực vì các cụ đều là bệnh người già không chịu
hợp tác và sợ đau những chúng tôi đã rất kiên nhẫn chịu đựng để cho họ, ít ra
cũng phải vận động làm được những cái cơ bản mà sinh hoạt hàng ngày thường làm.
Có những Người cao tuổi bị trầm cảm không nói chuyện với ai
nhưng khi vào dưỡng lão Diên Hồng được chúng tôi chăm sóc từ A-Z kể cả ngồi nói
chuyện cả buổi với cụ mà không thấy phản hồi gì và dỗ dành ăn cũng không ăn, đến
ngày thứ 3 chúng tôi tiếp xúc với cụ thấy cụ đã tiến bộ lên rất nhiều rằng đã
biết nở nụ cười với chúng tôi và đã tự ăn uống, khoảng 1 tuần sau thì cụ đã
quen và bắt đầu đưa đi dạo cụ bắt đầu cởi mở trò chuyện, chúng tôi đã thấy mình
thành công và giờ cụ ở được 2 tháng tất cả lối sống sinh hoạt cụ đã tự làm, chứ
nhiều bạn trẻ thấy vậy sẽ từ bỏ luôn nhưng chúng tôi làm ở Diên Hồng đây sẽ
không từ bỏ mà phải kiên trì “Vì tuổi trẻ
là để mang lại tiếng cười niềm vui cho người khác”. Ở đây không chỉ các cấp
lãnh đạo ngoài ra còn các bạn đồng nghiệp và các cụ ai cũng cởi mở nhiệt huyết
cho công việc chăm sóc Người cao tuổi tại Diên Hồng đó là những điều mà tôi thích
và cũng chính là tôi chọn Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng là ngôi nhà thứ 2 của
mình vì vậy tôi và các bạn phải phấn đấu nhiều hơn nữa để cho Diên Hồng phát
triển mạnh mẽ hơn đó chính là sức mạnh tuổi trẻ thanh xuân của mình đầy nhiệt
huyết mà tôi muốn dành cho Diên Hồng từ những bàn tay tuổi trẻ của chúng tôi.
Vì vậy hãy chọn dưỡng lão Diên Hồng để được chúng tôi chăm sóc một cách tốt nhất.
Năm nay Diên Hồng đã đạt được nhiều thành tích xuất sắc với
những mục tiêu đã đề ra, để chào mừng ngày thành lập 5 năm của dưỡng lão Diên Hồng
đó là một cách đáng tự hào nên chúng ta cần phải cố gắng để Diên Hồng có tầm
nhìn vươn xa ra toàn thế giới. Vì thế tuổi trẻ của chúng ta không ngại ngần gì
về chăm sóc Người cao tuổi vì Người cao tuổi cũng như những người thân của
chúng ta trong gia đình.
“Vì tuổi trẻ là phải cho đi niềm vui và mang tiếng cười đến cho tất cả mọi người”
Đào Quang Đức – Bài dự thi “Tuổi trẻ Diên Hồng là thanh xuân của chúng ta”
Đưa người già sống trong các trung tâm chăm sóc người già hiện nay vẫn còn là một lựa chọn mang đến nhiều ý kiến trái chiều không chỉ trong cộng đồng người cao tuổi mà cả với những người trẻ tuổi.
Những người ủng hộ đa phần có tư duy mở hoặc đã có những trải nghiệm nhất định liên quan đến việc chăm sóc người già trong gia đình. Chị Lương Diệu (Hoàng Mai, Hà Nội) chia sẻ: “Xu hướng xã hội hiện nay là con người trước tiên sẽ học hành, tạo dựng sự nghiệp sau đó mới lập gia đình sinh con, số lương con ít. Đồng thời tuổi thọ trung bình tăng cao, tuổi nghỉ hưu cũng tăng lên khiến cho con cái không thể chăm sóc bố mẹ khi về già vì chính họ cũng còn đang bận công việc, bận chăm sóc con cháu của họ. Kể cả khi họ đã về hưu thì chưa chắc họ đã còn đủ khỏe mạnh để chăm sóc bố mẹ vì có khi bản thân họ cũng mang bệnh. Hơn thế nữa, nhiều thế hệ chung sống dưới 1 mái nhà dường khó khăn vì người già và người trẻ có nhu cầu, nhịp sinh hoạt khác nhau khó có thể dung hòa, khẩu vị cũng khác… Nói thật, cứ 2-3-4 thế hệ ở líu ríu với nhau xong phát sinh lắm chuyện, để y lời ăn tiếng nói gây nhau, chẳng vui vẻ gì. Bố mẹ già không thoải mái, con cháu cũng chẳng thích. Nhà dưỡng lão là tất yếu và phù hợp với nhu cầu cũng sự phát triển của xã hội. Ở đâu cũng được, miễn thấy vui vẻ, yêu đời chứ nặng nề chuyện trách nhiệm để rồi làm khó nhau mà làm gì. Tuy nhiên chi phí cũng cần phải cân nhắc vì không phải gia đình nào cũng đủ điều kiện đưa bố mẹ vào các trung tâm chăm sóc người già.”
Người già cùng tham gia các hoạt động tập thể tại viện dưỡng lão
Đồng tình với ý kiến này, anh Minh Khang (Hà Đông, Hà Nội) cũng tâm sự: “Biết rằng bố mẹ là người sinh ra mình đấy nhưng có ở trong hoàn cảnh này mới hiểu như thế nào là tốt nhất cho bố mẹ. Vậy nên đừng ai đánh giá chuyện con cháu gửi bố mẹ vào nhà dưỡng lão. Lựa chọn như thế nào là tùy vào điều kiện và hoàn cảnh của từng nhà”. Như gia đình anh Khang, con cháu thì đi làm về muộn, người làm kinh doanh tự do, người làm công ty phải đi công tác nhiều thành ra bận bịu. Sáng vội vã đi làm, tối về lại chuyện con cái học hành thành ra cũng không có thời gian chăm sóc mẹ già. Chưa kể mẹ anh ở nhà cả ngày một mình, có lúc huyết áp tang, chóng mặt ngã xuống chẳng ai biết. Mà cụ quanh ra quẩn vào 1 mình trông nhà cũng chán. May có trung tâm chăm sóc người già khá gần nhà nên anh thấy yên tâm hẳn, tuần vài lần vào thăm mẹ, bà thì vui khỏe bên các cụ khác mà anh chị cũng yên tâm.
Đa phần mọi người đều đồng ý rằng nhà dưỡng lão
là hợp lý nhất cho người già vì lối sống hiện đại nhiều mối quan tâm, con cháu
không thể lúc nào cũng ở bên ông bà cha mẹ. Sinh hoạt của các cụ khác hẳn với
con cháu: Ăn sớm ngủ sớm; chỉ ăn các món ăn truyền thống, món ăn mới lạ là
không ăn được; ti vi chỉ xem hình không cho mở tiếng; ồn ào là không chịu được,
bứt rứt, khó chịu.
Thậm chí một số người còn nhấn mạnh: “Vào trung
tâm dưỡng lão các cụ có thêm bạn và có người chăm sóc đầy đủ. Vào đó giờ giấc sinh
hoạt hợp lí, ăn uống đúng bữa đúng giờ lại có bạn già tâm sự thì hạnh phúc hơn
nhiều ở nhà. Kể cả ở nhà có được chăm sóc tốt đến mấy nhưng không có người bầu
bạn thì cũng như không. Đáng thương chính là các cụ bị nhốt ở nhà, nằm trên
giường hoặc thui thủi 4 bức tường. Thậm chí có cụ bị trói chân tay mấy năm trời
trước khi chết vì cứ giãy giụa hoặc giật bỉm ra. Đấy mới là đáng thương”.
Trước những ý kiến cho rằng đưa ông bà vào viện dưỡng lão là đáng lên án, cô Hồng Nhung (Thanh Xuân, Hà Nội) tỏ ra không hài lòng: “Nếu ông bà thoải mái thì vào trung tâm dưỡng lão cũng ko có gì là xấu. Với những người khỏe mạnh, tự đi xe bus, đi taxi đi chơi, thăm thú khắp nơi được thì không nói. Nhưng với những người cao tuổi, đi lại khó khăn muốn tìm người bầu bạn cũng rất khó. Trong khi con cháu còn đi học đi làm nên thường ở nhà 1 mình, ăn trưa một mình cũng rất buồn. Con cái có lòng thuê giúp việc đến vừa chăm sóc bầu bạn nhưng họ không có chuyên môn mà cũng khó tìm được người phù hợp. Thế nên ở nhà với giúp việc thì không thể yên tâm bằng ở trong trung tâm chăm sóc người cao tuổi. Vào ở những chỗ như vậy mà ông bà đồng ý và thấy thích thì quá tuyệt rồi còn gì nữa.”
Không đồng tình với việc gửi cha mẹ vào nhà dưỡng
lão, chị Thanh Tú (Nam Từ Liêm, Hà Nội) cho rằng: “Mình lại nghĩ các cụ tuổi
cao như vậy rồi thì chẳng cần cơm bưng nước rót, chăm sóc từng ly từng tí như ở
nhà dưỡng lão, có chăm thế chăm nữa các cụ cũng có sống thêm được bao lâu đâu.
Chẳng thà để ông bà ở nhà với con cháu, dù có bận việc bận học cả ngày ít ra
tối cũng về nhà nhìn mặt nhau một cái chứ. Còn loại con cháu mượn cớ bận bịu
rồi cả tuần cả tháng chẳng hỏi han ông bà lấy một câu thì có ở nhà hay nhà
dưỡng lão cũng như nhau cả thôi. Trước khi đưa ba mẹ vào đây các bạn hãy nghĩ
đến cảm giác khi nhỏ bản thân mình bị ném vào 1 trường mẫu giáo khi mới 1 tuổi.
Không ai thương con bằng ba mẹ, bây giờ ba mẹ già được cơ hội báo hiếu thì đùn
đẩy trách nhiệm. Ai có con rồi sẽ hiểu, mình mang nặng đẻ đau nuôi con cực khổ
như thế nào thì ba mẹ cũng đã từng nuôi mình cực khổ như vậy. Mình đối xử với
ba mẹ như thế nào thì con mình sau này cũng sẽ đối xử với mình như vậy.”
Ở viện dưỡng lão, người già thường xuyên tham gia các hoạt động giao lưu với các đoàn sinh viên thực tập hoặc tình nguyện viên
Chị Thanh Tú cũng phản đối những ý kiến cho rằng không lo được cho ba mẹ không vì không có thời gian, con cái công việc. Chị chia sẻ: “Đẻ ra 3 đứa con , nuôi ăn học , cưới vợ gả chồng. Chưa bao giờ ba mẹ nói là bận công việc hay không có thời gian mà cho con vào trại mồ côi. Trong con cái thì nói do công việc thời gian mà phải để ba mẹ vào viện dưỡng . Vào trung tâm thì thấy sướng cơm bưng nước rót , ốm đau đã có thầy thuốc… đấy là ta chỉ thấy bề nổi. Ông cha ta đã có câu “Trẻ cậy cha già cậy con” người già đôi khi thay đổi tính nết nhưng mãi mãi vẫn muốn sống gần các con đấy là niềm vui và an ủi nhất không gì so sánh được. Có những người mẹ người cha nẳm liệt giường nhưng con cái vẫn chăm sóc tận tình mặc dù chỉ còn là cái bóng nhưng bù lại họ được nhìn thấy hàng ngày được chuyện trò được tự tay chăm sóc cho tới cuối cuộc đởi không phải lăn tăn ân hận. Thật lòng riêng tôi không nỡ đưa bố mẹ già vào trung tâm chăm sóc người già cho dù có đủ điều kiện về kinh tế chằng nữa”.
Việc ủng hộ đưa người già vào sống trong trung tâm chăm sóc người già hay không là do quan điểm và hoành cảnh của mỗi người. Mọi sự so sánh đều khập khiễng bởi mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Trẻ nhỏ thì đi học ở trường mầm non, người già sinh hoạt ở viện dưỡng lão cũng có cái lý riêng của nó. Chính vì vậy, điều tốt nhất chúng ta có thể làm chính là tôn trọng quyết định của mỗi gia đình, không nên áp đặt suy nghĩ của mình để gây áp lực cho những người không cùng quan điểm.