Chú Nguyễn Hồng Vinh hiện đang là một cư dân của cơ sở 1 năm nay mới 54 tuổi. Ngày còn trẻ, chú từng tham gia vào chiến trường với nhiệm vụ lái xe cho quân đội. Đúng là người tính không bằng trời tính, sau lần tai biến đầu tiên, chú vẫn có thể đi lại được, nhưng rồi lần tai biến thứ 2 lại ập đến, khiến chú nằm bất động trên giường, không cử động được gì nữa. Trước đây, chú chưa từng nghĩ đến việc về già sẽ vào dưỡng lão, nhưng biến cố cuộc đời đã đưa chú đến với Diên Hồng, nơi chú được chăm sóc toàn diện khi sức khỏe đã không còn ổn định.
Nhớ ngày đầu tiên vào đây, khi ấy chú được đưa vào bằng cáng, người vẹo bên này, vẹo bên kia, mồm thì méo xệch, mắt thì lé. Khi ấy chú nằm ở tầng 1, phòng dành cho những cụ yếu nhất trung tâm. Chú bảo ngày ấy chứ như chết đi, nhưng nhờ Vũ Huệ đã cứu chú lại thành người. Ngày ấy chị Huệ đang phụ trách phòng Phục Hồi Chức Năng, chị là người đã đồng hành cùng chú trong suốt khoảng thời gian chú điều trị sau tai biến. Ngày ngày, chị Huệ giúp chú châm cứu và tập luyện. Và rồi sự kiên trì của 2 chú cháu cũng dần có kết quả. Dù vẫn còn liệt nửa người nhưng bây giờ chú đã có thể ngồi vững vàng và 2 tay có thể cử động bình thường. Chú bảo ngày ấy mất 10 phần thì bây giờ cũng đã lấy lại được 8 phần rồi. Bây giờ, hầu như mọi sinh hoạt của chú vẫn cần đến sự trợ giúp của các bạn điều dưỡng viên. Ngoài việc có thể tự ăn thì các hoạt động khác như tắm, đi vệ sinh, hay từ xe lên giường, từ giường xuống xe chú đều cần có người hỗ trợ.
Hơn 3 năm gắn bó với Diên Hồng cũng là hơn 3 năm mà chú luôn được sống trong sự quan tâm, chăm sóc của các bạn điều dưỡng viên, của bác sĩ. Tiếp xúc với các bạn điều dưỡng viên hằng ngày, chú dần coi các bạn như con cháu trong nhà, tình cảm với các bạn cũng dần gắn kết hơn.
Ngày diễn ra vòng bán kết Hoa khôi – Nam vương 2022 tại cơ sở 1 dành cho các CBNV Diên Hồng, chú cũng tham gia cổ vũ. Hôm ấy, chú đặc biệt cổ vũ cho bạn điều dưỡng viên Tạ Tươi, chú bảo nhất định bạn ấy sẽ dành chiến thắng. Trong cuộc thi, chú luôn cổ vũ nhiệt tình, còn lấy điện thoại quay video lúc bạn ấy thi. Hôm ấy nếu hỏi chú bạn thí sinh nào đẹp nhất, chú sẽ luôn trả lời là bạn Tươi đẹp nhất. Thế nhưng, kết quả chung cuộc lại không như ý. Bạn Tươi đã trượt khỏi danh hiệu Hoa khôi, không những thế lại còn chỉ nhận cơ hội vào chung kết là 10%. Mọi người còn đang bận hò reo vì kết quả thì chú ngồi một dưới sân khấu với đôi mắt đỏ hoe. Những dòng nước mắt rơi lã chã. Bạn Tươi phải xuống dỗ mãi chú mới bình tĩnh lại.
Hiểu rõ công việc của các bạn điều dưỡng viên, chú càng thương các bạn hơn vì những khó khăn trong công việc mà các bạn phải trải qua. Chú thương các bạn nhân viên, cũng thương các cụ nhiều. Chú dặn dò: “Cái nghề này của mình rất là khó khăn, phải có tâm lắm mới làm được. Nghề này không có tâm thì không làm được đâu. Các cụ tỉnh thì không nói, các cụ lẫn đâm ra chửi bới rồi đánh đập. Các cháu phải biết thông cảm vì các cụ lẫn rồi, lớn tuổi nên cứ quên quên nhớ nhớ. Nhiều cụ vào đây cũng tủi thân, họ nhớ nhà, nhớ lung tung hết. Nhiều khi chú cũng thương các cụ lắm nhưng cũng không làm sao được. Các cháu phải có tâm, thương các cụ một tí. Cái gì bỏ qua được thì bỏ qua cho các cụ.”
Mỗi người đến với Diên Hồng đều có những hoàn cảnh khác nhau. Có cụ thì đến vì tuổi già sức yếu, có cụ đến vì con cái không ở bên được, có cụ đến vì không thích ở nhà với con cháu nữa, hay xưng đột, vào đây cho vui,… Và cũng có những người như chú Vinh, đến với Diên Hồng vì tai biến, vì một căn bệnh nào đấy dù mới đang ở độ tuổi cuối trung niên.
“Vất vả”, “áp lực” là 2 từ mà ai khi nhắc đến công việc điều dưỡng viên chăm sóc người cao tuổi cũng nói đến. Mỗi người mỗi nghề, với đặc thù ngành điều dưỡng là chăm sóc cho những người bệnh, dù bệnh nhân ở độ tuổi nào thì cũng có những khó khăn riêng. Với những bạn điều dưỡng viên chăm sóc người cao tuổi đang làm việc tại Diên Hồng thì cũng không hề dễ dàng gì. Không chỉ người ngoài nhìn vào mà chính các cụ, người được các bạn chăm sóc hằng ngày cũng phải nhăn mặt khi nói về công việc của các bạn.
Bà Tĩnh là một bác sĩ đa khoa đã về hưu, hiện bà đang an dưỡng tại Diên Hồng cơ sở 2. Khi hỏi cảm nhận của bà về công việc của các bạn điều dưỡng viên tại Diên Hồng, hàng lông mày của bà ngay lập tức nhíu lại. So với các y tá ở bệnh viện, bà thấy các bạn ở đây vất vả hơn nhiều lắm. Bà kể, ở viện lúc nào cũng cần có người nhà đi cùng, chăm lo cho mình, chứ không ai lo cho mình mấy cái lặt vặt đi vệ sinh giống ở đây đâu. Bây giờ một năm bà cũng đi khám 2 lần, mà ở viện bác sĩ với y tá cứ ở đâu hết ấy, không có người nhà đi cùng thì cũng vất vả lắm. Bà nói nhỏ: “Có một hôm tối muộn rồi, bà nhìn thấy có phòng le lói ánh điện, bà cũng tò mò đi lại xem sao thì thấy anh Đức – Giám đốc trung tâm đang thay tã cho một bà vừa đi nặng. Bà thấy anh ấy tận tâm lắm đấy, cả chị Thơm Phó Giám đốc cũng thấy chăm lo cho các cụ mà hòa nhã lắm. Còn các bạn điều dưỡng viên thì vất vả, nhiều cụ lẫn cứ chửi bới rồi đi vệ sinh không tự chủ được, các bạn ấy phải lau dọn thay tã bỉm, quá là vất vả.”.
Bà Hội vào cơ sở 3 trước bà Tĩnh một thời gian, có lẽ vì thế mà bà tiếp xúc với các bạn điều dưỡng được nhiều hơn, bà bảo: “Bà thấy các bạn điều dưỡng rất nhiệt tình. Quý các cụ lắm, chăm sóc các cụ rất là tình cảm. Lại còn lễ độ lắm. Các bạn điều dưỡng của trung tâm rất là tốt, coi các cụ như người thân, ruột thịt ở nhà ấy, rất tình cảm lắm. Công việc của các bạn cũng vất vả lắm chứ không phải không đâu, sáng sớm các bạn phải dậy đi thay bỉm rồi kiểm tra sức khỏe cho các cụ, cho các cụ ăn sáng,… Nhưng lúc nào các bạn cũng vui vẻ, tình cảm lúc nào cũng như người thân ấy, thích lắm.” Bà vừa nói vừa cười, sự hài lòng ấy cứ thể hiện hết trên gương mặt phúc hậu của bà.
Bà Dung và bà Thúy ở cơ sở 1 cũng không ngớt lời khen ngợi các bạn điều dưỡng viên. Ở nhà với con cháu đương nhiên là vui, ai cũng muốn, nhưng không phải lúc nào các con, các cháu cũng ở bên. Thế nên ở nhà không tránh khỏi những khoảng thời gian các cụ cô đơn một mình. Cộng thêm những căn bệnh tuổi già mà lúc nào cũng cần có người ở bên để theo dõi sức khỏe. Bà Dung bảo trong này các cháu điều dưỡng nó ngoan lắm, nhí nha nhí nhảnh, như cháu ruột ở nhà vậy, chỉ mong các cháu ở đây với bà mãi mãi. Mỗi việc nghe tin có bạn điều dưỡng viên có người yêu làm khác nghề mà bà đã lo cháu nghỉ mất. Hay có bạn điều dưỡng nào nghỉ mấy ngày là các bà cũng phải hỏi xem có chuyện gì mà nghỉ thế, có ốm đau gì không. Các cháu nghỉ là các bà nhớ lắm, buồn lắm.
Bà bây giờ đã coi Diên Hồng là ngôi nhà của mình. Ngày mới vào, bà cũng không thích, chỉ muốn được ở nhà của mình. Nhưng nhìn các cháu điều dưỡng không bao giờ cáu kỉnh với các cụ, kể cả với các cụ khó tính nhất, lúc nào cũng ân cần, vui vẻ làm bà yên tâm, dần dần rồi cũng không còn muốn về nhà nữa.
Diên Hồng là một ngôi nhà chung nơi các cụ an dưỡng tuổi già. Dù không phải ở cùng con cháu, không phải là ngôi nhà mình đã ở bao nhiêu năm tháng qua nhưng tình cảm của các bạn điều dưỡng viên thân thương làm các cụ dần chấp nhận và coi đây là ngôi nhà thứ 2 của mình, coi các bạn điều dưỡng viên là con cháu trong nhà. Mong rằng những năm tháng tuổi già, các cụ sẽ luôn được sống trong điều kiện tốt nhất, luôn vui vẻ, an nhiên.
Bất cứ công việc nào cũng có những mệt mỏi, những áp lực. Ở mỗi giai đoạn của cuộc đời cũng như ở mỗi công việc khác nhau thì áp lực chúng ta nhận được cũng khác nhau. Với nhân viên kinh doanh thì áp lực từ khách hàng, đơn hàng, kpis,… hay những áp lực của một nhân viên kế toán lại đến từ những con số, hóa đơn, chứng từ,… Vậy đối với những điều dưỡng viên hằng ngày ở bên, chăm sóc cho người cao tuổi thì áp lực là gì?
Người ta hay bảo, điều dưỡng viên là nghề làm dâu trăm họ. Ai cũng biết người già thường khó tính, khó chiều hơn. Việc chăm sóc, yêu thương ông bà mình đã khó, công việc này còn khó khăn, mệt mỏi hơn rất nhiều. Không chỉ một mà rất nhiều người cao tuổi cần có sự chăm sóc của các bạn điều dưỡng viên. Các cụ tuổi cao, sức yếu lại còn mang trong người rất nhiều bệnh. Mỗi cụ lại mắc cơ số bệnh khác nhau mà các bạn điều dưỡng viên khi chăm sóc phải ghi nhớ để theo dõi.
Chị Lê Thị Tuyết, một điều dưỡng viên kỳ cựu đã gắn bó với Diên Hồng suốt 6 năm qua cũng đã không ít lần rơi nước mắt khi làm việc vì những áp lực chị gặp phải khi làm việc. Chị bảo công việc nào cũng có khó khăn, cứ làm lâu rồi mình quen dần thôi chứ áp lực làm sao hết được. Ngày nào cũng tiếp xúc với cả chục cụ, mỗi cụ một tính. Mỗi cụ mỗi bệnh khác nhau nên ăn uống cũng khác nhau. Thời gian đầu khi mới đi làm, chị cũng chưa quen được, mãi mới nhớ hết đặc điểm của từng cụ. Chị bảo cứ làm lâu rồi ắt sẽ nhớ hết, các cụ vừa là bệnh nhân, vừa là người nhà của mình, mình không chăm lo cho người nhà thì còn chăm lo cho ai.
Việc chăm sóc cho các cụ cũng đã có những áp lực riêng, thế nhưng, gia đình, người thân các cụ khi không hiểu rõ bệnh tình của bố mẹ mình làm các bạn điều dưỡng viên, không riêng gì chị Tuyết, đều cảm thấy mệt mỏi và áp lực hơn. Nhiều cụ bị lẫn nhưng gia đình không phát hiện ra, khi phải đưa ra các phương pháp xử trí cho các cụ thì gia đình không đồng ý. Hay có nhiều gia đình rất khó tính, phải làm theo yêu cầu riêng của gia đình khi chăm sóc các cụ. Mà số lượng điều dưỡng không nhiều, nên số lượng các cụ cần chăm sóc của 1 bạn rất nhiều. Chị bảo cũng may không phải gia đình nào cũng thế, nên chị cứ làm tốt nhất có thể thôi.
Cũng như chị Tuyết, chị Mùi cũng đã gắn bó với Diên Hồng cơ sở 2 hơn 4 năm. Đối với chị, chị không cảm thấy bị áp lực nhiều như những người khác. Chị bảo chị nhanh quên, ức chế lúc đấy thôi chứ về nhà nói chuyện vui vui với các bạn rồi lại thôi, lại quên, hôm sau đi làm lại bình thường. Cách giải tỏa stress của chị nghe thì đơn giản, nhưng đối với chị, nó lại là liệu pháp giúp tinh thần chị được hồi phục nhanh nhất.
Đương nhiên để có được tinh thần ổn định như bây giờ, chị cũng đã từng trải qua những sóng gió. Thời gian đầu khi mới làm việc, chị cũng không ít lần uất ức mà muốn bỏ việc. Chị chia sẻ: “Nhiều khi chăm các cụ lẫn, mình cũng ức chế. Rồi áp lực từ cấp trên nữa làm mình lúc đấy chỉ muốn nghỉ việc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại là mình có tức với các cụ lẫn thì cũng không giải quyết được việc gì. Dần dần rồi cũng quen dần. Vào đây làm chị thay đổi tính cách nhiều lắm. Trước đây chị nóng tính, không tiết chế được cảm xúc. Mà bây giờ ở với các cụ lâu dần rồi cũng biết kiềm chế lại. Chắc vì thế mà chị không thấy công việc này áp lực nhiều nữa.”
Rõ là khi nhìn vào, mọi người đều thấy điều dưỡng viên là công việc rất mệt mỏi, áp lực. Nhưng theo như chia sẻ của chị Tuyết và chị Mùi, các chị đang lựa chọn một cách nhìn tích cực hơn, không vội vàng, dần dần làm quen với công việc và gắn bó với công việc mình đang làm. Đúng là công việc nào cũng có áp lực nhưng chỉ cần biết thông cảm, nhìn vào những điều tích cực trong công việc thì mọi khó khăn, áp lực chúng ta đều có thể vượt qua.
Mọi người thường lo sợ nếu sau này lấy vợ hoặc chồng làm ngành y, điều dưỡng, bác sĩ. Vì thời gian bên gia đình ít hơn bên người bệnh. Nhưng mình thì khác.
Duyên phận đưa đẩy cuối cùng mình gặp và cưới chồng mình. Ngày đầu mới quen mình có hơi ái ngại khi nghe anh nói anh làm điều dưỡng ở viện dưỡng lão. Một công việc mà mình nghĩ thường chỉ con gái mới làm. Qua lời anh kể mình biết được công việc của anh là chăm sóc từ A-Z cho người già như xúc ăn, tắm rửa và cả thay bỉm. Hồi ấy mình hỏi sao anh không làm ở viện thì anh bảo không hợp môi trường bệnh viện.
Sau thời gian quen nhau mình cũng dần hiểu hơn về anh. Anh là người khá vui tính, hài hước, cẩn thận và chu đáo nữa. Thi thoảng anh còn kể cho mình nghe về các cụ ở trung tâm. Mình từ một đứa luôn nghĩ người già thì khó tính, khó chiều cũng dần trở nên yêu quý các cụ hơn. Lúc nào có sự kiện gì lớn anh cũng rủ mình qua chỗ anh làm việc để tham dự cùng. Gặp gỡ các cụ mới thấy các cụ cũng hài hước và đáng yêu lắm, khác hẳn với suy nghĩ của mình.
Sau này chúng mình lấy nhau về chung một nhà, mình nhớ nhất là lần đi sinh em bé. Do chuyển dạ kéo dài và sinh lần đầu nên mình bị mất sức, mọi việc đều tự tay anh ấy làm hết. Trong khi các ông bố khác lóng ngóng chưa biết làm thế nào thì chồng mình đã bón cơm, vệ sinh cho mình rồi pha sữa thay tã cho con một cách chuyên nghiệp. Không biết có phải chăm các cụ quen rồi nên chăm vợ cũng dễ thế.
Có thể ngoài kia còn rất nhiều người chồng tốt nhưng với mình như vậy là đủ. Dù thời gian anh đi làm, đi trực làm thời gian ở nhà của anh ít lại, nhưng mỗi khi anh ở nhà, anh đều giúp mình làm mọi thứ, từ việc to đến việc nhỏ trong nhà. Mình cảm thấy tự hào khi có chồng làm điều dưỡng, mình thấy mình được chia sẻ và quan tâm nhiều hơn.
“Nhiều khi cô thương con, thấy nó khổ quá…” đó là những lời mà cô Lã Thị Vân, mẹ chị Nguyễn Thị Hằng (hiện đang là điều dưỡng viên chăm sóc người cao tuổi tại Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng) chia sẻ.
Ở độ tuổi 60, cô Vân vẫn còn trẻ và khỏe khoắn, nhanh nhẹn lắm. Mọi người lúc nào cũng khen cô xinh đẹp, vui vẻ. Nhưng phía sau đấy là rất nhiều những tâm sự chất chứa. Ánh mắt cô không giấu khỏi sự tự hào khi nhắc về về người con đang làm điều dưỡng viên. Nhưng cũng phảng phất những nỗi buồn, sự lo lắng của người mẹ dành cho con thấy con vẫn còn nhiều vất vả.
Chị Hằng, con gái út của cô Vân trở thành điều dưỡng viên tại Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng từ cuối năm 2019. Vài tháng sau, chị cũng rủ cô vào làm tạp vụ tại trung tâm cho gần mẹ, gần con. Cô chia sẻ: “Lúc đầu, chú ở nhà cũng không muốn cho cô đi làm. Nhưng cô bảo thôi cứ đi xem thế nào. Ngày mới vào làm, cô cũng lúng túng không quen việc. Nhưng rồi mọi người hòa đồng, tận tình giúp đỡ, dần dần cô cũng làm được hết. Lại thêm anh Thắng, chị Nga cũng quan tâm đến nhân viên lắm, nên cô thấy làm ở đây như vậy cũng được”.
Trước đây khi còn nuôi các con ăn học, cô chú đi bán rau ở chợ đêm, vất vả lắm. Thương các con đi học mà ngày nào cũng phải bó rau cùng bố mẹ đến 11, 12 giờ đêm. Cô bảo nhà cô điều kiện không có nên cũng buồn vì không cho các con học thành tài được, chưa ai thành công làm cô nhiều khi cũng buồn lòng. Thế nhưng các con cô ai cũng ngoan ngoãn, cả dâu rể cũng thế, thích lắm. Vừa nói cô vừa cười vui vẻ, mọi sự tự hào về con cứ thế thể hiện rõ trên gương mặt.
Khi được hỏi về của chị Hằng, cô thật thà chia sẻ: “Hằng nhìn thế thôi chứ nó khổ lắm, lấy chồng cũng không khá giả nhưng được cái cả 2 vợ chồng đều chịu khó lăn lộn kiếm tiền. Trước đây khi Hằng vào đây làm, mẹ chồng Hằng không thích đâu, đôi khi còn nói những lời khó nghe, làm cô cũng lăn tăn theo. Công việc chăm sóc người già mà, có sung sướng gì đâu. Nhưng cô nghĩ rồi, thôi, việc nào làm cũng được. Cô cũng động viên là con yêu nghề nào thì con cứ làm nghề ấy. Cứ quyết tâm là con sẽ làm được, không ngại gì cả. Rồi em nó cũng quyết định đi làm, gắn bó với nghề.”
Cô tự cảm thấy con gái mình rất cố gắng, kiên trì làm việc khiến cô ít nhiều cũng có phần nể phục sự cố gắng ấy của chị. Dù là út nhưng lại phải cố gắng rất nhiều, hơn cả các anh chị. Xuất thân từ gia đình có hoàn cảnh khó khăn, chị Hằng lại càng phải quyết tâm, cố gắng nhiều hơn những người khác. Theo lời cô, trước khi vào Diên Hồng, chị Hằng làm ở những chỗ khác, có con nhỏ còn dễ chạy đi chạy lại, tối thì có thời gian ở nhà với con. Nhưng bây giờ làm ở đây, thời gian ở nhà cũng ít hơn. Hai đứa ở nhà còn nhỏ, cần mẹ kèm cặp, dạy học nhưng mẹ lại đi làm suốt, ít có thời gian ở nhà. Nhất là những hôm trực đêm, thời gian tối ở nhà cùng con lại càng ít.
Cô Vân ngậm ngùi chia sẻ: “Hai đứa nhỏ ở nhà thì chỉ có Hằng mới dạy học được thôi, nhưng mà Hằng hay phải đi trực tối. Nhiều khi biết làm thế con cái thiệt thòi nhưng vẫn phải đi. Có khi còn xin trực nhiều hơn để có thêm thu nhập.”
Có mẹ luôn ở phía sau ủng hộ, động viên, chị Hằng vẫn đang làm tốt công việc của mình tại Trung tâm. Dù công việc có những áp lực, những vất vả nhưng lúc nào chị Hằng cũng trong tâm thế sẵn sàng làm việc, ân cần chăm sóc các cụ với nụ cười luôn nở trên môi. Những cố gắng của chị, những nỗ lực mà chị đem lại đã giúp cho tuổi già của các cụ có thêm những ngày tháng vui vẻ, khỏe mạnh hơn. Biết ơn chị, biết ơn những tình cảm, nỗ lực mà chị dành cho công việc đáng quý này. Biết ơn người chăm sóc.
Quyết định về việc đưa cha mẹ vào viện dưỡng lão phụ thuộc vào nhiều yếu tố cá nhân, bao gồm sức khỏe, yêu cầu cuộc sống, tình trạng tài chính và mong muốn của cha mẹ.
Nếu cha mẹ cần được chăm sóc và hỗ trợ hàng ngày và không có ai trong gia đình có thể làm điều đó, viện dưỡng lão có thể là một lựa chọn tốt. Nó cung cấp môi trường an toàn và chăm sóc sức khỏe cho cha mẹ, giúp họ có cuộc sống tốt hơn.
Tuy nhiên, viện dưỡng lão có thể khá tầm tiền và cha mẹ có thể phải chuyển từ nơi ở của họ hoặc từ môi trường quen thuộc. Bạn nên cân nhắc kỹ lưỡng tất cả các yếu tố trước khi quyết định.
Trên tất cả, quan trọng nhất là đảm bảo rằng cha mẹ của bạn có đủ chăm sóc và hỗ trợ cần thiết để có một cuộc sống tốt và an toàn.
Nhiều người e ngại việc đưa bố mẹ vào trung tâm dưỡng lão là bất hiếu. Thực tế không phải mọi việc mà con cái làm cho bố mẹ của họ là bất hiếu. Trong một số trường hợp, viện dưỡng lão có thể là một lựa chọn tốt và quan trọng để đảm bảo sức khỏe và an toàn cho bố mẹ.
Tuy nhiên, quyết định về việc đưa bố mẹ vào viện dưỡng lão cần phải được thảo luận với bố mẹ và các thành viên trong gia đình để đảm bảo rằng tất cả mọi người đều đồng ý và hiểu rõ những lợi ích và hạn chế của viện dưỡng lão.
Nếu quyết định đưa bố mẹ vào viện dưỡng lão chỉ được làm mà không có sự đồng ý hoặc hiểu biết của bố mẹ, điều đó có thể coi là bất hiếu và gây ra những trầm cảm cho bố mẹ.
Trên tất cả, quan trọng nhất là luôn luôn tôn trọng quyền lực và mong muốn của bố mẹ và cố gắng tìm ra giải pháp tốt nhất cho tất cả mọi người trong gia đình.
Tôi đến thăm bà vào một ngày đầu đông. Những bông cúc họa mi đang nở rộ một góc trong căn phòng nhỏ, nơi bà Tiện cùng 2 người bạn đang an dưỡng tại dưỡng lão Diên Hồng cơ sở 3. Bà đang say sưa tập luyện một bài hát quan họ. Thấy tôi bà ngừng lại, nắm tay tôi hồ hởi kéo xuống ghế ngồi. Nhưng đâu ai biết rằng 2 năm về trước cụ bà vui tươi, nhanh nhẹn này yếu và lẫn đến mức không tự lo liệu được cho mình, còn phải ngồi xe lăn.
Bà Bùi Thị Tiện 77 tuổi, bà sinh ra và lớn lên tại Bắc Ninh. Bà từng là cán bộ thuộc sở Nông nghiệp tỉnh Hà Bắc. “Ngày xưa hồi còn công tác ở Sở, bà cũng đi thi hoa khôi rồi cũng được giải đấy”, bà phấn khích kể lại câu chuyện cũ. Cũng chẳng bao lâu nữa, bà cũng sẽ là 1 trong số 3 cụ bà đại diện cho cơ sở của mình tham gia chung kết Hoa hậu cao niên Diên Hồng 2022.
Cuộc đời Hoa khôi Sở Nông nghiệp có bước ngoặt lớn
Bà Tiện rất thích có người đến chơi, trò chuyện. Mỗi lần gặp người mới là bà tự hào kể về thời thanh xuân rực rỡ. Bà kể sau khi nghỉ việc ở sở Nông nghiệp, bà chuyển sang tự kinh doanh ở Bắc Ninh. Ngày đấy bà chỉ ở một mình nhưng không buồn vì lúc nào cũng có người ra người vào. Mặc dù bà có cả con trai và con gái nhưng các con đều sống ở Hà Nội cả. Các con đón mẹ đến ở cùng nhưng bà không chịu vì con cháu đi cả ngày không có ai trò chuyện cùng, chưa kể bà ở Bắc Ninh còn kinh doanh buôn bán, tự kiếm tiền lo cho bản thân. “Ngày đấy con cái thấy thế bảo bà là hay bà vào viện dưỡng lão cho có bạn có bè, có người chăm sóc. Nhưng lúc đấy bà còn khỏe, bà vẫn muốn ở lại Bắc Ninh để tự kiếm tiền không phụ thuộc vào con cháu, nên bà không vào. Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính cháu ạ. Đến năm 72 tuổi thì bà bị mất ngủ, ăn vào mà cứ nôn rồi choáng váng và mệt mỏi. Bà cũng đi khám nhiều nơi rồi nhưng khám không ra bệnh”, bà Tiện tâm sự.
Bà Tiện tham gia cuộc thi Hoa hậu cao niên Diên Hồng 2022
Theo chia sẻ của chị Mai Phương – con gái của bà Tiện: “Gia đình lúc đấy cũng hoảng loạn, cho bà đi khám ở các viện lớn như Vinmec, viện Quân Y 10 Bắc Ninh, viện Lão khoa mà cũng không ra bệnh. Bà chỉ được truyền bù nước, đạm và kali. Khi khỏe hơn thì bà lại về Bắc Ninh ở với 2 người giúp việc. Nhưng chỉ sau 2 tháng bà mất dần sức khỏe và giảm trí nhớ. Thỉnh thoảng vào giữa đêm, bà lại ra cổng nằm. Có hôm phải cõng bà lại vào nhà bà mới chịu vào. Khi ấy gia đình bắt đầu khó chịu và lo lắng về tính khí của bà. Và khi thấy tình hình của bà ngày càng tệ hơn, gia đình đã quyết định tìm đến Viện dưỡng lão.”
Bà đòi cầm dao và bật lửa đốt xe vì không muốn ai đưa bà vào Viện dưỡng lão
Chị Mai Phương tin rằng ở dưỡng lão mẹ mình sẽ đc chăm sóc chu đáo và có người trò chuyện, trông nom cả ngày lẫn đêm. Hành trình chị Phương quyết định đưa mẹ đến Diên Hồng rất nhanh khi chỉ xem thông tin qua trên internet. Bà Tiện lúc đó đã bị hoảng loạn không muốn đi đâu cứ đòi ở lại nhà và muốn chết ở tại Bắc Ninh. Bà còn đòi cầm dao và bật lửa đốt xe vì không muốn ai đưa bà đi. Gia đình đã buộc phải cõng bà và đưa vào trong xe. Khi đến Diên Hồng các bạn nhân viên rất thân thiện, chu đáo và ân cần đón bà nên bà cũng dịu đi phần nào. Thời điểm đó bà bị đau chân, đau đầu gối không đi được nên điều dưỡng phải phải bế bà vào xe lăn.
“Hai tháng đầu phải thuê riêng cho bà 1 phòng trong trung tâm và nhờ các em tắm gội mang đồ ăn cho bà. Bà cứ đi mần sờ khắp phòng và không còn tinh nhanh, quên nhiều chuyện. Nói lung tung và kêu toàn nhìn thấy ma ngoài cửa sổ, sợ ở một mình. Khi bà đi ra phòng ăn chung còn ko nhớ đường về phòng. Chị rất lo nên cứ 3 ngày lại lên thăm nếu không lên được thì cử con gái đến chơi cá ngựa hoặc chơi bài với bà. Thấy các em ở trung tâm cũng hay nói chuyện với bà, ôm bà đầy yêu thương và vỗ về bà hàng ngày nên dần dần chị cũng yên tâm hơn”, chị Phương bồi hồi nhớ lại.
Không biết có được gọi là kỳ tích không vì lúc đưa bà vào chị Phương chỉ mong bà có người chăm sóc sức khỏe, trông nom bà hằng ngày là anh em trong nhà yên tâm công tác. Thế mà chỉ sau 2 tháng vào Diên Hồng, bà đã bình phục và nhớ được nhiều. Bà còn đọc được sách nhanh và lưu loát nữa. Tuần đầu bà ngồi xe lăn nhưng sang tuần thứ 2 bà đã tự chống gậy đi lại và thường xuyên giao lưu với các cụ. Bà rất vui khi được giúp đỡ các cụ khác như lấy đồ ăn cho các cụ, lấy nước cho các cụ. Tối đến còn mắc màn cho các cụ cùng tầng. Sau 2 tháng bà đã chọn ở ghép vì bà sợ ở 1 mình. Bà trò chuyện vui vẻ mỗi ngày với tất cả mọi người trong trung tâm. Chị Phương thấy hạnh phúc vô cùng mỗi lần vào thăm bà, chị kể: “Mỗi lần con cháu vào thăm, bà kể nhiều chuyện vui và cũng nhớ nhiều chuyện thời trẻ. Bà tăng cân dần và tươi khoẻ hơn nhiều. Chị thấy mừng vô cùng.”
“Khi nào con cho mẹ quay lại trung tâm nhé. Trong đấy ăn ngủ đúng bữa đúng giờ nên mẹ thấy dễ chịu hơn là ở nhà con.”
Quá trình bà ở Diên Hồng như thế nào được chị Phương nhớ rất rõ: “Khi bà quyết định rời cơ sở 2 sang cơ sở 3 mọi người ra ôm, khóc và không muốn bà đi. Nhờ có sự chăm sóc chu đáo, yêu thương và chế độ sinh hoạt phù hợp mà bà đã khoẻ mạnh và yêu đời trở lại. Các em trong trung tâm rất chuyên nghiệp. Các em biết tâm lý các cụ, lắng nghe các cụ và yêu thương các cụ nên bà coi trung tâm là nhà. Bà không còn gọi điện thường xuyên và cũng không muốn về nhà với con nữa”.
Chị Phương nhớ lại thời gian bà đi Nha Trang chơi cùng gia đình hồi tháng 5 năm 2021. Khi trở về, toàn thành phố Hà Nội thực hiện cách ly xã hội nên bà Tiện đã ko quay lại Trung Tâm dưỡng lão Diên Hồng được. “Mẹ chị nhớ lắm. Ngày nào cũng bảo khi nào hết giãn cách con cho mẹ quay lại trung tâm nhé. Mẹ ở trong đấy có bạn có các cụ vui lắm, có nhiều hoạt động và được tắm nắng, tập thể dục và massage mỗi ngày. Ăn ngủ đúng bữa đúng giờ nên mẹ thấy dễ chịu hơn là ở nhà con”, chị Phương ngậm ngùi. Là con gái, chị Phương cũng có chút chạnh lòng và buồn khi nghe mẹ nói như vậy. Bản thân chị rất yêu mẹ và chăm sóc mẹ từng li từng tí nhưng lòng mẹ lại hướng về những người bạn già. Tuy nhiên, nghĩ lại chị Phương nhận ra rằng dù ở độ tuổi nào thì vẫn cần các mối quan hệ xã hội, trẻ nhỏ cần đi học để kết bạn, người trẻ cần gặp gỡ bạn bè thì người già cũng cần những người bạn lớn tuổi để dễ dàng chia sẻ. Chính vì vậy, ngay khi kết thúc thời gian cách ly, chị Phương vội vã đưa mẹ trở lại Diên Hồng. Chị Phương tặc lưỡi: “Đúng là nếu ở nhà mình cũng không có thời gian dành cho bà, các hoạt động như làm bánh trung thu, bánh trôi, chơi các trò chơi hay đưa bà tham gia các cuộc thi,… chị cũng chịu, không thể thực hiện được. Chỉ có ở Viện dưỡng lão, các bạn nhân viên vừa chăm các cụ vừa tạo ra hoạt động cho các cụ trải nghiệm.”
Bà được trải nghiệm làm tinh dầu tự nhiên
Chụp ảnh ngày Tết
Sau 2 năm gửi mẹ ở Diên Hồng, chị Phương luôn chia sẻ trải nghiệm này với bạn bè. Chị tin rằng không con cái nào có thể chăm tốt các cụ như sự chăm sóc chuyên nghiệp và bài bản ở Trung tâm Dưỡng lão. Bất kỳ vấn đề gì gặp phải, người cao tuổi dễ dàng gọi điều dưỡng chăm sóc và nhận được sự giúp đỡ ngay lập tức. “Chị rất mừng khi mẹ chị có nơi chăm sóc tốt, an toàn và chu đáo. Chị chân thành cảm ơn các bạn trong ngôi nhà Diên Hồng và cả các ông các bà trong trung tâm nữa”, chị Phương xúc động.
“Tôi sẵn sàng vào viện dưỡng lão, con cái sẽ hỗ trợ chi phí chăm sóc, tôi tự lo tiền tiêu vặt”.
Việt Nam chính thức bước vào giai đoạn già hóa từ năm 2011, với tỷ lệ người cao tuổi (từ 65 tuổi trở lên) chiếm 7% tổng dân số. Hiện tại, nước ta có 7,4 triệu người trên 65 tuổi, chiếm 7,7% tổng dân số; dự báo đến năm 2050 sẽ tăng lên 22,3 triệu (tỷ lệ 20,4% dân số). Chính vì tốc độ già hóa dân số nhanh nên những vấn đề an sinh, xã hội lần lượt được đặt ra và bàn đến, trong đó có việc người già nên ở với con cái hay vào viện dưỡng lão?
Độc giả Nghi Tran ủng hộ việc vào viện dưỡng lão khi về già: “Tôi xin trả lời câu hỏi của tác giả bài viết Tuổi già sống mòn trong viện dưỡng lão: Nếu con cái nói sẽ đưa tôi vào viện dưỡng lão, tôi sẽ hoàn toàn đồng ý. Tôi nhấn mạnh là đồng ý một cách vui vẻ, tự nguyện, thỏa mãn. Tôi sẽ nói với con là: “Chỉ cần con đóng tiền dưỡng lão cho ba là được, tiền tiêu vặt ba sẽ xài lương hưu”.
Luận điểm tác giả đưa ra không đúng hoàn toàn. Người Việt Nam xưa sống bằng nghề nông, đàn ông chỉ làm việc đồng áng, phụ nữ thì quanh năm ở nhà làm nội trợ và chăm sóc người già. Thời thế bây giờ đã khác, con người bây giờ (cả nam và nữ) còn có cuộc sống riêng của mình. Quan trọng nhất, cần có người đi làm để có tiền chăm sóc người già.
Thật sự cái gì cũng có thể dung hòa, đưa cha mẹ vào viện dưỡng lão nhưng không bao giờ tời thăm hay quan tâm thì đáng phê phán. Nhưng bảo thủ giữ ba mẹ bên cạnh, ảnh hưởng cuộc sống của mình và cả ba mẹ mình thì chưa chắc đã tốt. Thời thế là thế, phải đi theo yêu cầu của thời thế thì phải phát triển được”.
Sức khỏe người cao tuổi Việt Nam còn nhiều hạn chế. Tuổi thọ trung bình cao (73 tuổi) nhưng số năm sống khỏe mạnh chỉ khoảng 64 tuổi. 96% người mang gánh nặng bệnh tật kép, chủ yếu là bệnh mạn tính không lây truyền. Như vậy, có thể thấy, sau khi hoàn thành “sứ mệnh” nuôi con đến tuổi trưởng thành, các bậc cha mẹ già thường phải đối mặt với bệnh tật, không có thời gian hưởng thụ cuộc sống một cách vui tươi.
Độc giả Nguyen Bui Nhung đồng ý với quan điểm sẽ chủ động vào viện dưỡng lão, không đặt nặng vấn đề ở với con cháu và tự đề ra những “sứ mệnh” lúc về già:
“Tôi vui khi vào viện dưỡng lão để con tôi được toàn tâm toàn ý lo cho bản thân và những đứa con của chúng. Tôi có vô số sở thích và những kế hoạch để làm tới lúc chết. Đó là những thứ tôi muốn cống hiến giúp ích cho thế hệ sau.
Tôi từng xem một phim tài liệu về việc tại sao con người lại sống lâu và khoẻ sau khi đã sinh và nuôi con lớn. Cho dù hầu hết các động vật khác sau khi sinh sản và con trưởng thành là chúng sẽ chết rất nhanh. Thậm chí loài cá hồi sẽ chết ngay sau khi thụ tinh. Đó là vì con người có sứ mệnh tiếp tục nâng đỡ con cái, truyền lại cho thế hệ sau những kỹ năng và kiến thức văn hoá đã được tích tụ lâu năm của xã hội loài người. Điều này là cần thiết cho sự tiến hoá của loài người. Chính vì vậy khác với những động vật sinh con xong là sẽ chết hoặc tuổi đời sau khi sinh đẻ khá là ngắn, thì con người vẫn tiếp tục sống cho dù tuổi sinh sản đã qua lâu.
Thay vì đặt nặng vấn đề ở với con cháu. Sao chúng ta không sống với sứ mệnh của mình? Chúng ta cần phải tách ra khỏi con cái khi chúng lớn. Chúng ta hơn hết phải là người tự lo được cho bản thân, thêm nữa là chỗ dựa về tinh thần cho con cái để chúng có nơi hướng về mỗi khi lạc lối. Có những lúc tôi thất bại trong công việc, tình yêu, tôi chỉ mong được thấy cha mẹ khoẻ mạnh, ngồi ung dung mỉm cười và nói mọi chuyện sẽ ổn. Lúc đó tôi thấy bình an và như được tiếp thêm năng lượng vậy”.
Trong khi đó, độc giả LQL cho rằng câu hỏi vào viện dưỡng lão hay ở với con cháu vốn dĩ không có đúng sai, chỉ có phù hợp hay không phù hợp. Và nhấn mạnh rằng tuỳ vào trường hợp, hoàn cảnh mà các bậc cha mẹ hãy chủ động thu xếp cho mình cuộc sống lúc tuổi già:
“Hãy hình dung, một cơ thể khoẻ mạnh khi những bộ phận trong đó cùng hoạt động theo một nguyên lý nhất định. Nếu một hay nhiều bộ phận không vận hành theo nguyên lý đó nữa thì cơ thể có bệnh.
Ngày xưa khi vật chất thiếu thốn, Nho giáo là chủ đạo (giải nghĩa của tác giả cũng là Nho giáo) qua ngàn năm, nên xã hội bấy giờ vận hành bình thường với nguyên lý Nho giáo. Ngày nay chính sự phát triển về vật chất khoét sâu hơn khoảng cách thế hệ, dù chỉ là thế hệ cha – con, dẫn đến xung đột về tư tưởng cũ và mới. Không thể nói ai đúng ai sai mà hãy tự vấn rằng liệu có phù hợp.
Ngay trên VnExpress, có rất nhiều bài nói về những người già không có thu nhập, sống phụ thuộc vào con cái, dâu rể (kiểu truyền thống), nhưng chính con cái, dâu rể lại bị cuốn theo cuộc sống hiện đại. Nhiều trường hợp làm mãi mà không ngóc đầu lên được, tinh thần căng thẳng, sa sút thì sao là chỗ dựa tinh thần cho người già.
Bên cạnh đó người già thời hiện đại cần tìm thêm những thú vui khác như nghệ thuật, du lịch, nuôi thú cưng… để lấp lại khoảng trống hiển nhiên khi con cháu không thể kè kè sáng đêm, dù điều đó chỉ có vơi đi phần nào. Muốn được như vậy thì phải có độc lập tài chính. Về con cháu đối xử với mình thế nào chính là kết quả mình giáo dục con (tôi đồng ý với tác giả ý này). Con phụng dưỡng hay lâu lâu về thăm hỏi thì phải phụ thuộc hoàn cảnh và cách được nuôi dạy.
Với cách nuôi dạy con đạo đức, yêu thương và cho con nền tảng tốt thì không lý nào con cái là kẻ bất hiếu cả”.
Gần đây, có nhiều bài chia sẻ về quan điểm tuổi già sống ở viện dưỡng lão. Nhiều người ủng hộ tư tưởng này, song cũng không ít ý kiến phản đối. Những người nói “không” với việc an dưỡng tuổi già trong viện dưỡng lão thường có lập luận: ”Con cái bất hiếu mới để cha mẹ vào viện dưỡng lão”, hoặc “con cái coi cha mẹ là gánh nặng nên mới muốn đẩy đi”. Đứng ở vị trí khách quan nhất mà nói thì ý kiến này chưa chắc đã hoàn toàn đúng.
Các cụ hào hứng viết thiệp nhân ngày Valentine 14-2
Thứ nhất, thực tế hiện nay, không ít người ở độ tuổi trung niên, có điều kiện khá giả, khi nói về kế hoạch cuộc sống tuổi già, họ đều muốn vào viện dưỡng lão. Đây là mong muốn sống chủ động, chứ không hề liên quan đến việc con cái của họ bất hiếu.
Thứ hai, việc suy luận “con cái để cha mẹ vào viện dưỡng lão là muốn đùn đẩy trách nhiệm” rất phi logic và hoàn toàn vô căn cứ. Đúng là những đứa con bất hiếu trong cuộc sống này không phải ít. Nhưng tôi tin một người muốn sẵn sàng bỏ tiền cho cha mẹ già vào viện dưỡng lão, được hưởng những dịch vụ chăm sóc tốt nhất, thì chẳng có gì đáng để hổ thẹn. Chỉ khi nào con cái bòn rút đến đồng tiền cuối cùng của cha mẹ rồi ruồng bỏ họ, thì mới đáng bị lên án.
Ngoài ra, nếu theo dõi các thông tin trên báo đài, hẳn các bạn chắc cũng biết nhiều vụ việc các cụ già sống cùng con cháu nhưng vẫn bị chính máu mủ của mình hành hung, bạo hành khi già yếu, bệnh tật. Rõ ràng, vấn đề bất hiếu không phụ thuộc vào việc bạn có sống cùng con hay không. Với những kẻ để cha mẹ ở nhà rồi đối xử tệ bạc, tôi cho rằng còn không bằng những người đưa cha mẹ vào viện dưỡng lão rồi thỉnh thoảng vào thăm nom.
Tất nhiên, cũng có những đứa con vô trách nhiệm, đùn đẩy nhau chăm cha mẹ già, nhưng liệu những người đó có chịu bỏ tiền ra để thuê một suất trong viện dưỡng lão cho các cụ hay không? Đấy mới là điều cần phê phán. Có lẽ một số bạn sẽ nghi ngờ rằng “làm gì có ai thích ở viện dưỡng lão”, chẳng qua là hoàn cảnh thế nọ thế kia. Thực ra đó chỉ là suy nghĩ chủ quan.
Các cụ cùng các bạn điều dưỡng làm chè lam
Trong xã hội, có người thích lập gia đình, sinh con đẻ cái, nhưng cũng có người thích sống độc thân. Có người thích ở cùng con cháu cho vui, nhưng cũng có người thích ở riêng để thoải mái, tự do. Điều đó cũng đơn giản như việc có người thích tụ tập đám đông, có người thích yên tĩnh một mình vậy. Đó chỉ là khác biệt về sở thích và quan điểm sống của mỗi người. Nên cũng chẳng có gì là sai hay đáng lên án ở đây cả.
Những người nói sau này thích vào viện dưỡng lão, đơn giản là họ muốn chủ động vào cuộc sống, thích sự tự do và không muốn dựa dẫm, phiền lụy đến ai. Họ có nhiều sở thích đa dạng và cảm thấy việc sống ở viện dưỡng lão cũng thú vị và thoải mái chẳng kém gì ở nhà. Ngược lại, có những người thích sống cùng và chăm sóc con cháu, nên niềm vui của họ là ngày ngày ở bên gia đình, nên sẽ không thích ở viện dưỡng lão và chúng ta cũng nên tôn trọng điều đó.
Thật ra, theo tôi, vấn đề ở đây không phải là cách con cái đối đãi với cha mẹ, mà là cách chúng ta tự lựa chọn và chuẩn bị cho cuộc sống của mình khi về già. Mà đã là sự lựa chọn cá nhân thì chúng ta có quyền suy nghĩ khác biệt. Xin đừng vội vàng đánh giá, phán xét người khác khi họ có quan điểm trái ngược với số đông.
Trên đây là quan điểm từ một độc giả trên báo VN Express, còn bạn nghĩ sao về ý kiến trên?
Ngày hôm đó, từ sẩm tối, phòng khách nhà bà nội đã bắt đầu đông đúc. Gia đình các bác, bác chú cũng dần đông đủ cả. Hôm nay bà nội mở cuộc họp gia đình.
Khoảng tuần trước bà nội không may bị ngã, từ hôm đó sức khỏe bà cũng yếu hơn, đi lại chậm hơn, nên các con muốn thay nhau đến chăm sóc, nhưng ngặt nỗi bà không chịu.
Người già vui vẻ trong viện dưỡng lão.
“Bây giờ mẹ cũng già yếu rồi, ở một mình chúng con không yên tâm, nhất là mấy hôm trước mẹ vừa bị ngã”, bác cả nói trước. Sau đó là tiếng các chú, các thím khuyên nhủ cùng. Nhưng bà không để tâm, nhìn khắp mọi người một lượt rồi bà ôn tồn bảo: “Mấy chục năm sống cho con, cho cháu rồi giờ mẹ muốn vào viện dưỡng lão để tận hưởng cuộc sống của người già. Mẹ không cần chúng mày chăm sóc, chúng mày còn phải lo cho gia đình, con cái, công việc”. Bà trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: “Cho dù chúng mày có thoải mái, hoặc mẹ cũng không để bụng nhưng sống cùng nhau thể nào cũng có xích mích. Khoảng cách giữa các thế hệ, lối sống sinh hoạt khác nhau không thể tránh được”. Bà nội tôi tư tưởng tiến bộ lắm, trong khi các bạn già của bà vẫn đang nằng nặc muốn con cái chăm sóc, thì chẳng biết tự bao giờ bà lại có suy nghĩ vào viện dưỡng lão ở.
Nghe bà nói xong thì cả nhà ai cũng hốt hoảng: “Sao mẹ lại muốn vào trong đó, có phải chúng con rủ bỏ, không chăm sóc cho mẹ đâu, người ta chẳng ai muốn vào mà mẹ lại đòi vào”, chú út lên tiếng.
Người già trong Dưỡng lão Diên Hồng tham gia các hoạt động vui chơi.
Nghe xong bà bật cười bảo: “Thời đại nào rồi, mấy đứa còn lạc hậu thế. Chúng mày hôm trước không xem ti vi à, người ta đến quay trong viện dưỡng lão đấy, nhìn cụ già trong đấy mà mẹ phát thèm. Mẹ biết chúng mày đều có hiếu, nhưng không phải báo hiếu là giữ mẹ khư khư ở nhà. Mẹ muốn đi nhưng chúng mày không cho thì mới là bất hiếu đấy. Mẹ có lương hưu, nếu không đủ đóng thì các con góp vào. Rồi khi nào rảnh vào thăm mẹ là được”.
Bà nội tôi tính kiên định lắm, một khi đã quyết là đố ai lay chuyển được. Vậy nên gọi là họp gia đình thôi chứ thực chất là nghe bà thông báo. Các bác, các chú ai nấy đều lắc đầu ngao ngán vì không thể khuyên được bà. Nên cả nhà thống nhất bà sẽ ở thử 1 tuần, nếu bà thích thì ở tiếp, không thì bà về nhà.
Các cụ bà tại trung tâm tạo dáng đáng yêu chụp ảnh cùng cúc họa mi,
Sau khi nghe bà kể về viện dưỡng lão trên ti vi thì cả gia đình bắt tay vào truy tìm. Mừng rủi thế nào mà nó ngay Hà Nội, chứ mà trong nam thì chắc bà tôi cũng đòi đi cho bằng được. Dưỡng lão Diên Hồng có 3 cơ sở, vì thế gia đình tôi nhanh chóng chọn được cơ sở gần nhà, thế là bà khăn gói vào ở luôn. Thời hạn 1 tuần còn chưa đến bà đã bảo là không về nhà nữa, trong này vui lắm. Bà còn kể về các cụ trong đó vui vẻ thế nào, các cháu nhân viên thân thiện ra sao.
Một hôm cả nhà thấy ảnh của bà trên facebook mà ai cũng ngớ người. Trước đây bà không thích nhất là chụp ảnh ấy thế bây giờ bà lại đồng ý, mà lại còn mặc váy nữa chứ. Hôm sau thì lại thấy video của bà trên một ứng dụng, cái mà giới trẻ chúng tôi gọi là tóp tóp.
Cả nhà thấy bà vui, bà khỏe mạnh như thế thì ai cũng mừng. Đúng là dưỡng lão bây giờ hiện đại quá, có người chăm nom, cơ sở tiện nghi, sạch sẽ. Có khi sau này là bố mẹ tôi, các bác, các chú khi về già cũng muốn vào dưỡng lão ở cũng nên.