Chào mừng quý khách đến với Diên Hồng

Giờ đón tiếp : 8h00-12h00 & 14h00-18h00 (7/7)
  Liên hệ : 0968 660 115/0342 86 56 86

All Posts in Category: Báo chí viết về Diên Hồng

“Thiếu nữ” 103 tuổi và những người bạn bên hoa Phong Linh, tạo dáng “chất” hơn giới trẻ

Những ngày vừa qua, cả mạng xã hội rần rần với con đường hoa Phong Linh ở Hà Nội.

Hàng hoa vàng rực rỡ dài khoảng 400m, nằm trong một khu đô thị tại quận Hà Đông (Hà Nội) trở thành địa điểm thu hút rất đông người tới chụp ảnh. Nhất là vào mỗi dịp cuối tuần thì ở đây lại đông nghịt người ra người vào. Ai cũng diện các trang phục rực rỡ khoe sắc bên dàn hoa mùa xuân.

Mới đây, mạng xã hội rần rần chia sẻ hình ảnh 3 cụ bà check-in tại con đường hoa Phong Linh này. Đáng chú ý, các cụ đã 103 tuổi nhưng vẫn cực kỳ khỏe mạnh, hào hứng bắt trend không thua kém gì thanh niên. Nhìn hình ảnh các cụ lần lượt tạo dáng bên dãy hoa khiến ai nấy đều phải trầm trồ.

Ba cụ bà hào hứng nắm tay nhau chụp ảnh khiến nhiều người trầm trồ. (Ảnh: Diên Hồng)

Dù đã trên dưới 100 tuổi nhưng các cụ vẫn cực kỳ khỏe mạnh, rạng rỡ. 

Được biết, ba cụ bà đến từ một trung tâm dưỡng lão trên địa bàn Hà Nội. Các cụ mặc 3 chiếc áo dài màu xanh, hồng, đỏ vô cùng nổi bật. Trên cổ các cụ cũng quàng thêm những chiếc khăn rực rỡ. Nhìn hình ảnh các cụ vui vẻ tạo dáng khiến giới trẻ cũng phải xuýt xoa vì quá đẹp. Thậm chí ngay cả chiếc gậy đang chống cũng được một cụ bà sử dụng làm đạo cụ tạo dáng của mình.

Ba cụ mặc 3 bộ áo dài sáng màu rực rỡ kết hợp thêm khăn đeo y như thanh niên. (Ảnh: Diên Hồng)

Ngay sau khi đăng tải những hình ảnh của 3 cụ bà đã thu hút sự chú ý lớn của độc giả. Ai nấy đều xuýt xoa khen ngợi sự tươi tắn, rạng rỡ của các cụ. Dù tuổi cao sức yếu nhưng vẫn không ngại “đu trend”. Không ít bạn trẻ cũng hy vọng sau này bản thân đến tuổi của các cụ cũng có thể trẻ trung, yêu đời như vậy.

Màn tạo dáng không thể chất hơn khiến con cháu xuýt xoa ngưỡng mộ. (Ảnh: Diên Hồng)

Một số bình luận của độc giả bên dưới những bức ảnh này:

“Các cụ vừa đẹp vừa chất luôn í ạ, con ước ao về già được như các cụ.”

“Ui các cụ bà quá xì teen, các cháy xách dép chạy theo cũng không kịp.”

“Các cụ đẹp quá. Con còn chưa có bức ảnh chụp với hoa phong linh hihi”

Ai nấy đều ao ước sau này khi về già có thể được như các cụ.

Biểu cảm quá đỗi đáng yêu của cụ bà khiến ai nấy đều “lịm tim”. (Ảnh: Diên Hồng)

Bộ áo dài rực rỡ càng làm tôn thêm vẻ đẹp lão của cụ bà. (Ảnh: Diên Hồng)

Chính nhờ những hoạt động như vậy mà các cụ càng thêm trẻ trung, yêu đời. (Ảnh: Diên Hồng)

Xem thêm

Tết của những người bán nhà vào viện dưỡng lão ở và mong ước giản đơn ngày đầu năm

Trong năm mới, những người quyết định lựa chọn ở viện dưỡng lão đón Tết Nguyên đán Quý Mão 2023 đã chia sẻ những mong ước của mình và gửi gắm nhiều điều bất ngờ tới con cháu

Tết của những người ở viện dưỡng lão: “Tết không có con bên cạnh cũng buồn nhưng cái gì lợi cho con mình làm được hết”
Chiều một ngày cuối năm, bà Nguyễn Thị Tú Tĩnh và Nguyễn Thị Biển (cùng 90 tuổi) đang sinh sống tại Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng, KĐT Thanh Hà Cienco5, Hà Nội, ngồi cắm cành đào, trang trí lại căn phòng mình sinh sống để chuẩn bị đón Tết Nguyên đán Quý Mão 2023.

Bà Nguyễn Thị Tú Tĩnh (ảnh phải) và Nguyễn Thị Biển (ảnh trái) ngồi cắm cành đào, trang trí lại căn phòng mình sinh sống để chuẩn bị đón Tết Nguyên đán Quý Mão 2023. Ảnh: Gia Khiêm

Nhìn cành đào đang bắt đầu nở hoa cùng cây quất được nhân viên trung tâm tặng đặt sát góc nhà lòng bà Tĩnh và bà Biển thêm bồi hồi. Đây là năm thứ nhất bà Tĩnh đón Tết xa nhà. Còn với bà Biển thì đây là năm thứ 2 bà không thể sum vầy bên con cháu trong những ngày Tết vì sức khoẻ không cho phép, một phần các con cháu đa phần sinh sống và làm việc ở nước ngoài.

Bà Tĩnh chia sẻ với PV Dân Việt. Ảnh: Gia Khiêm

Trong câu chuyện với PV Dân Việt, bà Tĩnh kể, nhà trước đây ở quận Hai Bà Trưng, Hà Nội. Cách đây 2 năm, chồng bà Tĩnh vĩnh viễn ra đi về cõi tạm. Hai con gái đều sinh sống và làm việc ở nước ngoài. Cũng vì thế mà bà Tĩnh sinh sống một mình cùng giúp việc. Tuy nhiên, cách đây 1 năm bà Tĩnh suýt bị đột quỵ, cũng may lần đó con gái ở xa nhìn qua camera phát hiện ra gọi người thân đưa bà đi bệnh viện.
“Sau lần đó, các con bàn nhau đưa tôi vào viện dưỡng lão để có người chăm sóc. Tôi mới được chuyển vào đây được vài tháng nay. Căn nhà gắn bó với mình bao năm qua không ai ở nên bán đi phụ cho con mua đất nước ngoài và một phần để mình an dưỡng tuổi già ở đây”, bà Tĩnh rõng rạc chia sẻ.

Dù tuổi đã cao nhưng bà Tĩnh vẫn rất tinh anh. Hàng ngày, bà vẫn có thói quen chống gậy đi đến khắp các phòng trong trung tâm trò chuyện với những người cao tuổi và nhân viên.

Những cụ ông cụ bà được chăm sóc tại viện dưỡng lão. Ảnh: Gia Khiêm

“Tôi thích được đi dạo trò chuyện với mọi người. Cũng may ở tuổi này tôi vẫn khoẻ chứ nhiều người phải dựa vào nhân viên viện dưỡng lão chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ đến vệ sinh cá nhân… khổ lắm”, bà Tĩnh nói rồi kể, mọi năm hai con gái thường thu xếp về trước hoặc sau Tết đón Tết cùng mẹ. Riêng năm nay, bà ăn Tết một mình.
“Mọi năm khi còn khoẻ vào ngày Tết tôi đi chợ mua bán bày biện đồ trong nhà. Khi Tết đến, điều cần làm nhất đó là di chúc Tết họ hàng, xóm giềng. Xưa trẻ tôi đạp xe cả đêm, đón giao thừa ngoài đường nhưng Tết này mọi thứ đã thay đổi. Tôi cũng không phải gấp gáp, mua bán gì nữa.

Hàng ngày, bà Tĩnh thích được đi dạo thăm hỏi, trò chuyện cùng mọi người. Ảnh: Gia Khiêm

Tết không có con cái bên cạnh cũng buồn chút nhưng cái gì có lợi cho con mình làm được hết. Ăn Tết ở đây xác định cuộc đời mình phải thế. Nếu con gái vì lo lắng cho mẹ mà bỏ con bỏ cái ở bên đó cũng khổ rồi phải xếp hàng ở Đại sứ quán xin cho về mới về, khó khăn không phải là dễ”, bà Tĩnh chia sẻ.
Đều đặn mỗi ngày, hai con gái cũng thay phiên nhau gọi điện trò chuyện với mẹ khiến bà Tĩnh cũng vơi đi nỗi nhớ mong. Còn với bà Tĩnh, được nhìn thấy mặt con là bà thấy yên tâm.
“Các con cũng muốn sang ở cùng nhưng tôi từ chối vì không muốn con phải bận tâm nhiều về mình. Ở đây, tôi cũng yên tâm vì có người chăm sóc mỗi ngày. Tôi chỉ mong con cháu gặp nhiều may mắn còn về mình tôi chỉ mong sống khoẻ, đi là đi luôn không đau ốm gì cho đỡ khổ”, bà Tĩnh lạc quan nói.

Tết của những người ở viện dưỡng lão: Mong ước của những cụ bà nơi viện dưỡng lão ngày Tết
Còn với bà Nguyễn Thị Biển, đây là năm thứ 2 bà đón Tết ở viện dưỡng lão. Năm trước do ảnh hưởng của dịch Covid-19, bà không thể về với con cháu. Năm nay, một phần do sức khoẻ yếu đi nhiều nên bà quyết định ở lại đây nghỉ ngơi. Những lúc nhàn rỗi, bà Biển lại tự tay ngồi may áo, đọc sách và lấy đó là niềm vui cho mình khi tuổi già.

Năm thứ 2 ăn Tết ở viện dưỡng lão nên bà Biển không còn bỡ ngỡ, bớt buồn hơn. Ảnh: Gia Khiêm

“Tôi nhớ năm ngoái các con mang quà Tết đến cho mẹ nhưng phải ở tít ngoài cổng, không được gặp. Cầm túi quà Tết con gửi, tôi khóc ngay tầng 1, các cháu ở đây phải dỗ. Một lúc sau mình trấn tĩnh được mới chịu. Nhớ con thương con đến thế nhưng rồi ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác quen dần đi. Mình ở đây các con cũng yên tâm khi có người chăm sóc mẹ tốt hơn”, bà Biển nói.
Tết này, bà Biển mong ước các con cháu trong gia đình thật nhiều sức khoẻ, ai cũng có cuộc sống hạnh phúc. Đó cũng là điều bà luôn mong mỏi.

Bà Nguyễn Lệ Hà lau dọn lại căn phòng, bức ảnh vợ chồng chụp chung để chuẩn bị chào đón năm mới. Ảnh: Gia Khiêm

Còn với bà Nguyễn Lệ Hà (80 tuổi) thì đây cũng là cái Tết đầu tiên bà ở viện dưỡng lão. Bà lau dọn lại căn phòng, bày biện cành đào, cây quất. Trước đây, bà Hà ở khu đô thị Mỹ Đình 1, quận Nam Từ Liêm, Hà Nội, nhưng vì lo toan công việc của con trai bà đã quyết định bán căn nhà của mình cho con lập nghiệp, một phần bà lấy tiền ở viện dưỡng lão.

Năm nay tôi đón Tết ở đây một mình nên trong lòng thấp thỏm suy nghĩ. Việc tôi chọn ở viện dưỡng lão để con cháu yên tâm làm việc”, bà Hà nói.

“Năm nay tôi đón Tết ở đây một mình nên trong lòng thấp thỏm suy nghĩ. Việc tôi chọn ở viện dưỡng lão để con cháu yên tâm làm việc. Biết tin tôi ở đây nhiều người bạn ở các câu lạc bộ tôi từng tham gia cũng thường xuyên ghé đến chơi nên tôi vui hơn. Con cũng bảo tôi vào ăn Tết với con cháu nhưng suy nghĩ con chưa ăn nên làm ra, đi lại khó khăn nên tôi quyết định ở lại đây đây. Như vậy con cái cũng yên tâm hơn. Năm mới tôi ước mong mình khoẻ để không vướng bận đến ai. Con cháu luôn khoẻ mạnh, công việc tốt đẹp, thuận lợi”, bà Hà tâm sự.
Trao đổi với PV Dân Việt, bà Hoàng Thị Thu Ngân – Phó Tổng giám đốc Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng cho biết, dịp Tết đến mọi người ở trung tâm hay nhớ nhà.
“Các cụ chọn ở lại đón Tết ở Diên Hồng hay nhớ con cháu, nhất dịp Tết đến xuân về khi chứng kiến các gia đình tấp nập vào ra, các cụ cũng mong được về nhà. Tuy nhiên để các cụ bớt đi nỗi nhớ, chúng tôi tổ chức một chuỗi hoạt động để các cụ có thêm niềm vui dịp Tết.
Trong những ngày qua, chúng tôi tổ chức tất niên cho các cụ, các hoạt động giao lưu văn nghệ, chợ Tết… Ai cũng phấn khởi khi mua được hàng hoá, lễ hội gói bánh chưng, bữa cơm tất niên cuối năm, cùng nhau đón giao thừa, lì xì chúc mừng nhau…”, bà Ngân nói.

Theo báo Dân Việt

Xem thêm

Nghề điều dưỡng giữ trọn tình thương với chữ Tâm

Mỗi ngày điều dưỡng phải hoá thân trong rất nhiều vai trò, đối mặt với nhiều áp lực, rủi ro và cảm xúc khác nhau nhưng vượt qua tất cả, họ thầm lặng chăm sóc sức khoẻ cho người bệnh

Cố gắng không ngừng nghỉ

11h trưa, trong căn phòng rộng rãi, sạch sẽ, gồm các dãy bàn ăn, chị Cao Ánh Vân (sinh năm 1993), nhân viên điều dưỡng tại Viện dưỡng lão Diên Hồng (Hà Nội) nhẹ nhàng, điềm tĩnh thực hiện nhiệm vụ của mình. Chị đi qua từng bàn hỏi han về bữa cơm của từng cụ ông, cụ bà.

Có người kiêng thịt gà, có người kiêng thịt bò, có người đã yếu, chẳng thể tự mình ăn uống, có người khó tính, chỉ chịu ăn khi có người dỗ dành,…Không nề hà, chị Vân vẫn nhẹ nhàng, kiên nhẫn và tỉ mỉ. Lúc thì lau dọn những hạt cơm vương vãi trên bàn, khi lại chạy đến hỏi han, trò chuyện hay lúc lại phải tự tay bón cho các cụ từng thìa cơm,…

Tình cờ biết đến và theo nghề từ khi vừa tốt nghiệp, chị Ánh Vân đã gắn bó với nơi đây gần 4 năm. Từng ấy thời gian, những khó khăn, nhọc nhằn, vất vả không thể nói hết bằng lời. Nhưng chị vẫn quyết tâm bám trụ với nghề chỉ bởi 2 chữ “đồng cảm”.

Công việc nào cũng có khó khăn riêng. Với việc điều dưỡng, những khó khăn còn lớn hơn rất nhiều so với những ngành nghề khác. Phải thức khuya, dậy sớm, trực đêm, mệt mỏi, nhưng vẫn phải cố gắng bởi tôi luôn quan niệm, với người già, cần sự đồng cảm, quan tâm người già như chăm sóc chính những người trong gia đình mình” – chị Vân nói.

Tốt nghiệp ngành điều dưỡng, Nguyễn Thị Nhung (sinh năm 2000, quê Thái Bình) nộp hồ sơ ứng tuyển vị trí điều dưỡng viên tại Viện dưỡng lão Diên Hồng (Hà Nội) với tâm thế hồi hộp xen chút háo hức, lo lắng. Háo hức vì sắp được đi làm theo đúng nguyện vọng và định hướng của bản thân. Lo lắng, hồi hộp bởi bản thân cô biết rõ, nghề điều dưỡng, lại về lĩnh vực chăm sóc người cao tuổi vô cùng vất vả. Nghề này đòi hỏi người điều dưỡng cần nhiều kiến thức thực tế, sự kiên nhẫn hơn những lí thuyết đã được học trên sách vở.

Tuổi nghề còn non trẻ, Nhung không tránh khỏi những bỡ ngỡ trong công việc bởi những đối tượng cô chăm sóc là người già yếu, phải hỗ trợ, từ vận động đến đời sống sinh hoạt.

“Học là 1 chuyện, ra trường làm là 1 chuyện. Những ngày mới vào làm tôi đã sốc vì khối lượng công việc và những yêu cầu đặc thù. Thế như sau 1 tháng thử sức, càng làm, tôi nhận thấy hợp với công việc và quyết tâm gắn bó.

Tôi luôn đặt địa vị mình như con cháu trong gia đình của các cụ. Tôi đón nhận những khó khăn như một thử thách và luôn tìm thấy niềm vui bên các cụ ông, cụ bà” – Nhung chia sẻ.

Trực đêm

Trời đêm lạnh giá nỗi nhớ mong

Nhân viên điều dưỡng đến bên phòng

Trôngg cho mọi người luôn yên giấc

Giữ trọn tình thương với chữ Tâm

Không gian lặng lẽ đang êm ả

Bỗng chợt nghe tiếng ho khan

Canh khuya sau tiếng ho vừa dứt

Bước nhẹ nhàng ghé sát giường coi

Nghe nhịp thở hỏi lời khe khẽ

Cụ mới ho cụ có mệt không

Tai nghe nói tay luôn công việc

Đắp lại chăn nâng gối kê đầu

Nhẹ nhàng đi tiếp các phòng bên

Trông cho mọi người luôn yên giấc

Một đêm dài mà sao ngắn vậy

Bởi trực đêm lắm việc phát sinh

Nào thay gối thay ra thay bỉm

Nào dắt người tắm rửa vệ sinh

Cứ như vậy hằng đêm như vậy

Thời gian dài soi tỏ trực đêm

Mong sao tiêu chí vững bền

Tình thương trách nhiệm vẹn toàn sẻ chia

Bài thơ do ông Nguyễn Trọng Việt (Hà Đông, Hà Nội), hiện đang sinh sống tại Viện dưỡng lão Diên Hồng sáng tác gửi tặng những cán bộ, nhân viên điều dưỡng không quản ngày đêm chăm sóc cho mình.

Dưới góc độ là nhà quản lý, bà Hoàng Thị Thu Ngân – Phó Tổng Giám đốc Trung tâm Dưỡng lão Diên Hồng cũng nhận định, những áp lực của người làm trong ngành y tế là rất lớn. Đối với ngành điều dưỡng, đặc biệt là lĩnh vực chăm sóc người già, áp lực này lại tăng lên gấp nhiều lần.

“Chúng tôi luôn trăn trở vấn đề thu nhập cho đội ngũ cán bộ nhân viên. Hiện nay, mặt bằng chung lương của ngành điều dưỡng rất thấp. Tôi hy vọng thời gian tới, sẽ có thêm nhiều chính sách tạo động lực cho đội ngũ cán bộ nhân viên, tạo môi trường làm việc vui vẻ, năng động” – bà Ngân chia sẻ.

Người ta thường gọi nghề điều dưỡng là nghề “lau mồ hôi, nở nụ cười”. Họ làm việc không ngừng nghỉ như những con thoi, chấp nhận mất ăn mất ngủ để lo cho sức khỏe, tính mạng của người bệnh. Thế nhưng, không phải lúc nào họ cũng nhận được sự cảm thông, sẻ chia và cái nhìn đúng đắn của toàn xã hội,…

Áp lực, khó khăn luôn hiện hữu nhưng những điều dưỡng viên vẫn luôn vượt qua và chỉ có 1 mong muốn duy nhất là được chia sẻ, có thêm chính sách đãi ngộ để có thêm động lực, tiếp tục phấn đấu làm tốt công việc của mình.

Xem thêm

Cụ bà 102 tuổi tự tin trình diễn thời trang trong cuộc thi hoa hậu ở viện dưỡng lão

Ngày cuối tháng 11, Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng tổ chức cuộc thi hoa hậu, nhiều cụ bà đã háo hức đăng ký tham gia. Ngay khi các cụ bà xuất hiện trên sân khấu với gương mặt rạng ngời, tiếng vỗ tay, hò reo làm nền cho tinh thần tươi mới, yêu đời của các cụ. Tuy tuổi cao, có cụ 102 tuổi, chân yếu nhưng các cụ vẫn nỗ lực, tự tin bước đi với thần thái tuyệt vời trong các bộ trang phục thời trang tái chế.

Các cụ bà tự tin trình diễn phần thi của mình trong cuộc thi hoa hậu cao niên khiến nhiều người vui vẻ. 

Cả hội trường, nhất là người thân, bạn bè ngỡ ngàng trước sự thể hiện các cụ. Có cụ bà chỉ mới cách đây ít ngày còn đang nằm một chỗ vì ốm nhưng hôm nay như biến thành một người khác. 15 cụ bà với các nét cá tính khác nhau đã mang đến một bữa tiệc rực rỡ sắc màu.

Trao đổi với PV Dân Việt, chị Hoàng Thị Thu Ngân, Phó Tổng Giám đốc Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng chia sẻ, thông điệp của cuộc thi năm nay chính là “Sức sống mới” khuyến khích người cao tuổi làm những điều chưa từng làm để có thêm nhiều niềm vui và trải nghiệm mới. Các cụ bà ở Diên Hồng chính là những đại sứ tuyệt vời nhất để truyền cảm hứng cho những người khác vượt qua định kiến của xã hội.

Cuộc thi trở thành ngày hội của các ông bà trong viện dưỡng lão, giúp các cụ tươi trẻ, yêu đời, có thêm sức sống mới

Điều khiến mọi người bất ngờ chính là ở thái độ chuyên nghiệp khi đến với cuộc thi. Mỗi cụ bà tự chọn một huấn luyện viên để hỗ trợ trong quá trình thi. Các cụ bà cùng huấn luyện viên lên ý tưởng và làm thành trang phục để trình diễn trong phần thi catwalk, chuẩn bị thật kĩ cho phần thi tài năng. Có bà tập luyện bước đi mỗi ngày để có màn sải bước uyển chuyển, hút mắt, có bà lại chỉn chu từ màu sơn móng tay sao cho hợp nhất với trang phục.

Khác với những cuộc thi sắc đẹp khác, cuộc thi Hoa hậu cao niên Diên Hồng không có phần thi áo tắm hay áo dài, thay vào đó là các cụ bà ở tuổi xưa nay hiếm trải qua các phần thi tạo dáng trước ống kính, trình diễn thời trang tái chế, tài năng và chuyên gia gỡ rối.

Cụ bà Đặng Thị Khê (102 tuổi) trong bộ trang phục chủ đề công chúa được thiết kế công phu tỉ mỉ từ nguyên liệu túi nilon đã qua sử dụng

Cuộc thi trở thành động lực để các cụ bà hoàn thiện bản thân và sống một tuổi già đầy sinh động. “Tôi cảm thấy rất vui và phấn khởi khi tham gia cuộc thi, được các cháu giúp đỡ nhiều. Sau cuộc thi này, tôi thấy mình cần nỗ lực rèn luyện sức khỏe để làm được những khả năng mình đã từng có để mang thanh xuân rực rỡ quay về”, bà Nguyễn Lệ Hà (79 tuổi) chia sẻ.

Được hai bạn trẻ đỡ ra trình diễn, cụ bà Đặng Thị Khê (102 tuổi) không khỏi xúc động. Bộ trang phục của cụ Khê với chủ đề công chúa được thiết kế công phu tỉ mỉ từ nguyên liệu túi nilon đã qua sử dụng, mang tới thông điệp hãy tái sử dụng các nguyên liệu để bảo vệ môi trường.

“Bà muốn gửi đến cuộc thi thông điệp dù lứa tuổi nào đi nữa thì hãy luôn làm điều mình yêu theo cách của mình yêu. Giống như việc làm công chúa ở tuổi 102”, bà Khê vui vẻ nói.

Bà Đào Thị Dung (85 tuổi, đứng giữa) vinh dự giành giải nhất cuộc thi

Kết thúc cuộc thi, bà Đào Thị Dung – 85 tuổi giành giải nhất cuộc thi. Bà tươi cười cho biết: “Tôi tưởng đâu là chỉ thi cho vui. Các cụ cụ nào cũng đẹp, giỏi, xuất sắc, cũng tốt. Nhưng không ngờ mình lại được đăng quang thì cũng vui, cũng mừng. Tôi cảm động lắm”.

Ngoài ra các cụ bà cũng tranh tài ở nhiều nội dung như thiết kế trang phục, cắm hoa, trang điểm… 

Một cụ bà đam mê trang điểm tham gia cuộc thi

Hay các cụ trổ tài cắm hoa

Niềm hạnh phúc của các cụ bà dự thi cũng chính là câu trả lời cho những rào cản về vấn đề người già có nên sống trong viện dưỡng lão hay không. Các cụ thể hiện cuộc sống được tự do làm điều mình thích bên bạn bè mới chính là tuổi già đáng sống.

“Tôi xúc động trước sự chu đáo của Ban tổ chức đã tạo ra một sân chơi tươi mới cho các cụ bà. Nhìn thấy mẹ vui và hào hứng cho cuộc thi, tôi yên tâm vô cùng. Tôi cũng thấy rất vinh dự khi mẹ được giải hoa hậu, mẹ thế này là hơn hẳn con các cháu ở nhà, con cháu xách dép cho cụ rồi”, chị Vũ Thị Linh Thủy (con gái bà Đào Thị Dung) tâm sự.

Xem thêm

Bao giờ mình mới được già?

“Bao giờ mình mới già? Thấy tuổi già vui quá”. Không chỉ để lại nội dung như vậy trên một fanpage, cô gái có tên Nguyễn Phương Thanh còn đính kèm tên nhiều bạn của mình vào lời nhắn ấy nữa.

Cảm xúc của cô ấy cũng giống hệt như tôi khi lướt qua những bức ảnh về tuổi già dễ thương. Nguồn ảnh từ Trung tâm Dưỡng lão Diên Hồng. Khi được đặt câu hỏi: “Tuổi già có gì vui?”, gần chục cụ già đã nhờ ai đó viết hộ vào tấm bảng đặt trước ngực những câu trả lời hết sức dí dỏm. “Khi già sẽ thoải mái yêu đương không sợ bố mẹ ngăn cản”; “Già không phải đi làm nên không bị sếp la”; “Không sợ nếp nhăn và tàn nhang”…

Muốn vơi mệt mỏi, áp lực, người trẻ đôi khi cần xoay chuyển góc nhìn về cuộc sống. Tương tự như vậy, để tuổi già vui khỏe, các cụ cũng cần chọn cho mình những lát cắt. Ở những “lát cắt” ấy sẽ không nhắc đến sự lú lẫn của trí nhớ, sự thừa thãi của chân tay.

Lối sống tốt đẹp của người già là luôn bao dung, nhường nhịn, luôn tự tại, không lo sợ khi nhìn về phía tương lai. Ngày xưa, người già có thể suốt ngày cận kề, xét nét, rao giảng đạo đức cho con cháu. Nhưng người già ngày nay, con cháu sẽ noi gương, sẽ tự cảm nhận được nguồn năng lượng bình an từ cốt cách, thần thái khỏe mạnh của ông bà mình.

Với tôi, mặc dù chưa đến ngưỡng lựa chọn cho mình lối sống như thế nào khi về già. Nhưng nhìn cách cha mẹ, ông bà, những người già xung quanh khu phố mình đang sống, có khi tôi cũng chợt chững lại rồi tự hỏi: “Bao lâu nữa mình sẽ già?”. Tôi biết, sức khỏe tinh thần sẽ quyết định chất lượng cuộc sống nên đôi khi tôi sợ. Dù tuổi đời còn trẻ nhưng tâm hồn vì không được chăm sóc nên sẽ sớm cằn cỗi, già nua. Nếu già trong tâm hồn thì thân thể trẻ trung bên ngoài liệu còn có ích gì nữa?

Mới đây, tôi và chồng đã không ngớt trầm trồ khi cùng xem những bức ảnh thời trang của một cụ bà. Ở tuổi 69, bà Rosa Saito (một người Brazil gốc Nhật) quyết định làm một việc mà nếu từ chối, bà cảm thấy sẽ vô cùng hối hận: Trở thành người mẫu.

Trước đó, chiều cao 1,68m, nét đẹp cùng làn da căng tràn đầy sức sống của bà đã lọt vào mắt xanh của một công ty thời trang và một nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Họ đã mời bà làm mẫu ảnh nhưng phải hơn một năm sau, bà mới nhận lời.
Một trong những lý do khiến Saito quyết định theo nghề người mẫu là vì bà đã sống vì người khác quá lâu. Rosa Saito sinh ra ở Araçatuba, Sao Paulo, Brazil.

Thời thơ ấu, bà là một đứa trẻ rất sáng tạo, có thiên hướng về nghệ thuật. Thế nhưng cuộc đời của bà có nhiều thử thách khi phải kết hôn sớm. Năm 22 tuổi, bà phải chăm sóc người mẹ nằm liệt giường. Sau đó, bà vừa phải làm mẹ vừa làm cha cho ba đứa con của mình vì mất chồng vào năm 2000. Sau khi chồng qua đời, bà lại dành một quãng thời gian dài chăm sóc các cháu.

Bây giờ, bà thường xuất hiện trên rất nhiều ảnh tạp chí, đồng thời, bà cũng là người mẫu quen thuộc trên sàn catwalk của Tuần lễ thời trang Sao Paulo – một trong những sự kiện thời trang lớn nhất thế giới.

Khi được hỏi về tuổi tác và công việc đang làm, bà trả lời: “Tôi không nghĩ lão hóa là một từ đúng để nói về tôi. Tôi luôn học hỏi và khi càng học nhiều, tôi càng thấy mình không biết gì cả. Chắc chắn là thời gian đang trôi, nhưng thời gian là gì? Nếu bạn hỏi tâm hồn tôi bao nhiêu tuổi, tôi sẽ nói tôi 22”.

Người già, chẳng nên tiết kiệm lời khen cho người khác. Nhưng cũng đừng quên dành thời gian cho bản thân mình. Bà Saito đã sống đúng theo phương châm ấy. Bà đã dám làm những điều mình thích.

Chồng nói với tôi, không phải ai già cũng vẫn còn đẹp để được tiếp tục theo đuổi những đam mê thuở nhỏ của mình như bà Saito.

Tôi trả lời: “Vẻ bên ngoài chỉ là tay lái, còn nội tâm luôn tươi trẻ bên trong mới thực sự là vị tài xế dẫn đường. Dấu hiệu rõ nhất cho việc ta đang già đi không phải là trí nhớ mai một, sức khỏe sa sút mà là việc dù ta có sức khỏe, trí nhớ tốt cũng không biết dùng nó vào việc gì. Ta không thể gọi tên được điều ta muốn làm, nơi ta muốn đến”.

Đừng ngại tuổi già vì những nếp nhăn, tóc bạc. Những gì đẹp nhất nếu không còn đọng lại trên thân thể cũng sẽ còn được lưu giữ, nối tiếp ở đôi mắt và sự đáng yêu của những người con, đứa cháu, ở những người em, người bạn mà ta yêu thương.

“Bao giờ tụi mình mới được già nhỉ? Bởi vì tuổi già có rất nhiều điều vui” – tôi hỏi ông xã. Anh cười nhạo: “Chắc ăn là em hãy già ngay từ lúc còn trẻ, để khỏi mong đợi, hồi hộp”.

Theo Minh Thi – báo Phụ nữ

 

Xem thêm

Bộ ảnh Ngày 20/10 của các cụ cho thấy phụ nữ dù độ tuổi nào vẫn sống như đóa hoa

Là phụ nữ, nhất định phải sống như một đóa hoa, dù bao nhiêu tuổi vẫn cứ tỏa hương và rực rỡ.

Đó là thông điệp và cũng là lời chúc mừng của cán bộ nhân viên Trung tâm Dưỡng lão Diên Hồng gửi tới các cụ bà đang an dưỡng tại trung tâm nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10.

Trong dịp lễ đặc biệt tôn vinh những người phụ nữ Việt Nam, Trung tâm Dưỡng lão Diên Hồng đã tổ chức nhiều hoạt động thú vị dành tặng các cụ. Trong đó có hoạt động chụp ảnh kỷ niệm để giúp các cụ bà lưu giữ những khoảnh khắc vui vẻ, rạng rỡ bên những người bạn già của mình.

Hình ảnh vui cười hạnh phúc, đáng yêu của các cụ bên người bạn già của mình

Bên cạnh đó, các cụ bà còn nhận được những món quà, những chiếc thiệp xinh xinh tự gấp đầy màu sắc từ các cụ ông và các bạn nhân viên nhân ngày 20/10. Những món quà nhỏ xinh chứa đựng trong đó là những yêu thương dành cho các cô, các bà đang an dưỡng tại trung tâm. Tuy chỉ là món quà nhỏ, những lời nói yêu thương mộc mạc, không hoa mỹ nhưng cũng đủ làm các bà vui vẻ cả ngày.

Món quà nhỏ xinh các cụ nhận được nhân dịp 20/10

Ngoài ra, để chúc một nửa thế giới mãi xinh tươi rạng rỡ, các cụ ông đang sống tại Dưỡng lão Diên Hồng đã tham gia tranh tài giành giải “quý ông hoàn hảo”. Cuộc thi được tổ chức không chỉ là sân chơi bổ ích dành cho người cao tuổi, tăng sự gắn kết, vận động, mà đây còn là dịp để các cụ ông gửi tặng những lời tri ân tới các cụ bà, nữ nhân viên điều dưỡng nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10.

Dưới đây là những hình ảnh vui vẻ, hạnh phúc của các cụ nhân dịp 20/10.

Theo An An/ Giadinhmoi.vn

Xem thêm

Xu hướng người cao tuổi chủ động “đón tuổi già” ở Viện dưỡng lão

Ngấp nghé tuổi 80, vì không muốn phụ thuộc vào con cháu, bà Hội (Thanh Nhàn, Hai Bà Trưng) đã tìm đến một cơ sở dưỡng lão ngay trong nội thành để được chăm sóc phù hợp.

Quyết định của bà được đưa ra sau khi hoàn thành trách nhiệm chăm con cháu, người cháu ngoại lớn nhất của bà vào Đại học. Chia sẻ với nhóm phóng viên, bà Hội cho hay: “Nếu tôi ốm đau, con cháu đi làm, đi học cũng không yên tâm. Tôi còn khỏe, tôi chủ động. Tôi vào đây để đảm bảo sinh hoạt vẫn bình thường, không bị xáo trộn, căng thẳng gì cả.”

Bà bắt đầu buổi sáng hàng ngày bằng 56 động tác dưỡng sinh – bài tập phù hợp với sức khỏe mà bà ghi nhớ sau nhiều năm tham gia câu lạc bộ tại Công viên Tuổi trẻ Thủ đô. Bữa sáng trong ngày được phục vụ đến từng phòng để đảm bảo sức khỏe cho người cao tuổi, tránh các bệnh lây nhiễm. Thời gian còn lại trong ngày, bà có “bạn cùng phòng” để trò chuyện, hoặc tham gia các sự kiện mà trung tâm dưỡng lão tổ chức. Bà Hội cũng mang theo tràng hạt để niệm kinh Phật, cho tâm thanh thản.

Tuy cũng mắc bệnh lý tuổi già như mỡ máu cao, tăng huyết áp, xương khớp, bà Hội vẫn còn minh mẫn, dẻo dai ở tuổi 79. Vì thế, bà chọn dịch vụ phòng sinh hoạt chung với 2 người bạn khá khỏe mạnh khác tại cơ sở 3, Trung tâm Dưỡng lão Diên Hồng (tại Hoàng Mai, Hà Nội). Hàng tháng, bà vẫn về nhà tại Thanh Nhàn để lĩnh lương hưu và khám bệnh theo sổ bảo hiểm. Đặc biệt, các hoạt động tại khu dân cư như Hội người cao tuổi, Hội Phụ nữ, bà vẫn đóng góp đều đặn.

Cũng có câu chuyện gần giống với bà Hội, bà Hồng (83 tuổi, trú tại Hoàn Kiếm) vốn sống cùng con gái và con rể. Tuy nhiên, bà tự đăng ký vào viện dưỡng lão vì vào đây có khuôn viên riêng của mình, không phụ thuộc vào con cháu. Bà đánh giá cơ sở dưỡng lão này ngang “khách sạn 3 sao”: “Vào đây cũng có cái vui của nó. Ba bốn bà ở với nhau, đêm hôm có vấn đề gì thì bà nọ hỗ trợ bà kia. Có thể bấm chuông gọi điều dưỡng lên, các cháu phục vụ cũng chu đáo.”

Bà Hồng từng tham gia một cơ sở dưỡng lão khác trên địa bàn Hà Nội, nhưng lại bị gò bó rất nhiều. Theo lời kể của bà, cơ sở đó không cho bật điều hòa khi nhiệt độ không quá 35 độ C. Giấy vệ sinh, người già và gia đình phải tự chuẩn bị. Những quy định cứng nhắc này khiến bà rời đi chỉ sau 1 tháng sinh hoạt.

Tuy nhiên, từ khi tham gia cơ sở 3 của Trung tâm Dưỡng lão Diên Hồng, bà đã gắn bó gần 1 năm rưỡi, và chưa có dấu hiệu “muốn về nhà”. Hàng tháng, trung tâm sẽ tổ chức sinh nhật cho các ông bà, các buổi giao lưu với nhà chùa, đôi khi đón các đoàn thiện nguyện đến thăm và động viên.

Việt Nam sẽ chuyển sang giai đoạn cấu trúc dân số già được dự đoán kéo dài trong 28 năm (2026-2054). Khi ấy, tỷ lệ dân số cao tuổi càng lớn, gánh nặng đè lên vai những người chăm sóc như con, cháu càng nhiều. Đặc biệt trong bối cảnh hiện nay, các gia đình đều có ít con, thậm chí nhiều gia đình chỉ có một con. Bà Hội và bà Hồng đều có lương hưu, nên có thể chủ động lựa chọn gửi gắm mình cho một cơ sở dưỡng lão có tâm.

Tuy nhiên, không phải người cao tuổi nào cũng còn tỉnh táo, minh mẫn khi vào viện dưỡng lão. Theo ghi nhận của nhóm phóng viên, tại cơ sở 3 của Trung tâm Dưỡng lão Diên Hồng, người cao tuổi tham gia có độ tuổi đa dạng, hoàn cảnh và sức khỏe cũng khác nhau. Đa phần các cụ có bệnh của người cao tuổi, từ tăng huyết áp, đái tháo đường, tai biến mạch máu não, di chứng liệt nửa người đến sa sút trí tuệ tuổi già, Alzheimer. Chăm sóc những đối tượng đặc biệt này, cần phải theo dõi sát sao và xử lý kịp thời – việc mà người thân, con cháu không có chuyên môn khó có thể đảm nhiệm tốt.

Theo quan niệm về sức khỏe của Tổ chức Y tế Thế giới, việc duy trì các quan hệ xã hội trong quãng đời của tuổi xế chiều có tính chất vô cùng quan trọng. Tình cảm bạn bè và tương tác xã hội góp phần làm cho cảm xúc được phong phú, mang lại sự thoải mái và niềm hạnh phúc cho con người.

Bên cạnh chăm sóc sức khỏe và phục hồi chức năng, người cao tuổi tại Diên Hồng còn được quan tâm đặc biệt về sức khoẻ tinh thần qua các hoạt động xã hội. Đại diện của Trung tâm Dưỡng lão Diên Hồng cho biết: “Thông qua các hoạt động mới mẻ, đa dạng hằng ngày và theo các dịp và ngày lễ, người già trong Diên Hồng dễ dàng lựa chọn được hoạt động yêu thích và tìm thấy những người bạn đồng điệu, hợp gu. Nhờ các hoạt động này, các ông bà có nhiều trải nghiệm ý nghĩa chưa từng có trong đời như giành huy chương Olympic, đạt danh hiệu Hoa hậu Cao niên, Quý ông Hoàn hảo, làm người mẫu ảnh…”.

Xem thêm

Cởi mở hơn với quan niệm “tuổi già vào viện dưỡng lão”

Dự báo đến năm 2050, Việt Nam sẽ gia nhập những quốc gia “siêu già”. Cùng với đó, việc chăm sóc người cao tuổi theo cách truyền thống “trẻ chăm già” dần thay đổi. Quan niệm “tuổi già vào viện dưỡng lão” của nhiều người đã cởi mở hơn.

Tự trả tiền vào viện dưỡng lão

Bà Nguyễn Thị Tiện (74 tuổi), quê ở Bắc Ninh, đang sống tại Trung tâm Dưỡng lão Diên Hồng, cho biết: “Tôi ở đây được hơn 2 năm rồi, cuộc sống khá thoải mái. Mặc dù con cái ở gần nhưng tôi vẫn thích sống ở Trung tâm hơn. Ở đây, tôi cùng các bạn già đi tập thể dục, trò chuyện. Trước đây tôi phải ngồi xe lăn, giờ tôi khỏe hơn, được sống vui vẻ, vận động thoải mái nên đã đi lại được bình thường”. Bà Tiện cho biết, chi phí để sống ở Trung tâm hiện nay do tự bà chi trả.

Cũng “tự chủ tài chính” như bà Tiện, bà Lê Tuyết Hồng từng công tác ở Ủy ban nhân dân quận Hoàn Kiếm (Hà Nội), có tiền lương hưu và tự chi trả phí sinh hoạt tại nhà dưỡng lão. Bà Hồng chia sẻ: “Do tuổi cao, giờ giấc sinh hoạt cũng khác với người trẻ nên tôi quyết định vào nhà dưỡng lão. Con cái cũng không dư dả nên tôi không muốn trở thành gánh nặng cho con. Ở đây yên tĩnh, tiện nghi đầy đủ, thích làm gì là do mình, cùng xem ti vi với bạn già, cùng bình luận, trò chuyện. Thỉnh thoảng các con đón tôi về chơi, đi thăm bạn bè”.

Trung tâm Tuyết Thái có nhiều hoạt động phù hợp cho người cao tuổi

Ông Tạ Quốc Bảo (93 tuổi), ở Hà Nội, đang sống ở Viện dưỡng lão Từ Tâm, chia sẻ, cuộc sống ở viện yên tĩnh, xa thành phố ồn ào, xe cộ, không gian sống trong lành. Ông được chăm sóc sức khỏe, ăn uống, bồi bổ.

Diện mạo thị trường nhà dưỡng lão sẽ khác?

Theo bà Hồ Thanh Ngọc Uyên, Viện trưởng Viện dưỡng lão cao cấp Từ Tâm S-Merciful Hà Nội, trước đây, nhiều người quan niệm chỉ có người bất hạnh, bị con cái bỏ bê, hắt hủi mới vào viện dưỡng lão. “Vì vậy, chúng tôi đã cho ra đời mô hình viện dưỡng lão cao cấp với môi trường nghỉ dưỡng, dưỡng lão an tâm và hạnh phúc dành cho người cao tuổi”. Người dưỡng lão tại S-Merciful được chăm sóc sức khỏe toàn diện với hệ thống phòng khám Đông y, phòng Vật lý trị liệu chất lượng cao. Ngoài ra, viện còn có các tiện ích khác như: tập yoga, thiền, trà đạo, spa, bể bơi, rạp chiếu phim, siêu thị, xông hơi…

Viện dưỡng lão cao cấp Từ Tâm S-Merciful có nhiều tiện ích dành cho người cao tuổi như spa, bể bơi…

Bà Hồ Thanh Ngọc Uyên nhận định, khoảng 10 năm nữa, diện mạo thị trường dưỡng lão tại Việt Nam sẽ khác, đặc biệt là phân khúc viện dưỡng lão cao cấp kết hợp giữa nghỉ dưỡng và dưỡng lão.

Phân tích xu hướng phát triển của viện dưỡng lão ở Việt Nam hiện nay, ông Đỗ Trần Hồ Thắng, Tổng Giám đốc Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng, cho rằng, những người đang trong độ tuổi lao động sẽ có trách nhiệm chăm sóc trẻ nhỏ nhưng chăm sóc người cao tuổi lại không dễ dàng, bởi chăm sóc người cao tuổi liên quan đến sức khỏe nhiều hơn.

Sự thay đổi của cơ cấu gia đình Việt Nam, xu hướng kết hôn muộn, sinh ít con, tất cả đều tác động đến quan niệm của người con đối với việc đưa cha mẹ già vào viện dưỡng lão. Bản thân nhiều người già hiện nay cũng muốn tự hoạch định tương lai của mình. Có nhiều người chưa cao tuổi nhưng đã chọn viện dưỡng lão làm nơi an dưỡng tuổi già do nhu cầu được tâm sự, chia sẻ, giao lưu…

Người cao tuổi tại Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng

Tuy nhiên, ông Thắng cho rằng, việc thành lập trung tâm, viện dưỡng lão hiện nay còn gặp nhiều khó khăn về địa điểm, chi phí duy trì hoạt động lớn trong khi lợi nhuận mỏng. Ngoài ra, những người vào viện dưỡng lão thường có nhiều bệnh. Điều này kéo theo gánh nặng chi phí về y tế cho viện.

Với mong muốn có một nơi sống an lành cho người cao tuổi có hoàn cảnh khó khăn, bà Nguyễn Thị Bạch Tuyết thành lập Trung tâm chăm sóc người cao tuổi Tuyết Thái trên diện tích hơn 7 nghìn mét vuông tại huyện Đông Anh (Hà Nội). Hiện nay, tỷ lệ người cao tuổi tại Trung tâm tự trang trải chi phí chiếm khoảng 20%, còn 80% là phụ thuộc vào con cái. Bà Tuyết mong muốn được nhà nước, chính quyền địa phương quan tâm, hỗ trợ. “Hiện nay, chúng tôi phải thuê nhà của dân để làm. Quỹ đất để xây nhà dưỡng lão thực sự là một khó khăn mà nhiều người muốn làm trung tâm dưỡng lão nhưng chưa làm được”, bà Bạch Tuyết nói.

 

Xem thêm

Dí dỏm, hài hước qua bộ ảnh ‘Già có gì vui’ ở viện dưỡng lão

 Bộ ảnh “Già có gì vui?” của các ông bà ở viện dưỡng lão muốn nhắn nhủ tới những người cao tuổi, hãy tận hưởng tuổi già bởi cuộc sống còn nhiều niềm vui mà đôi khi chúng ta không nhận ra.

Sợ tuổi già là nỗi sợ không của riêng ai vì đây là độ tuổi phải thường xuyên đối diện với các vấn đề như ốm đau, sức khỏe suy giảm và nhiều biến chứng sinh hoạt khác. Tuy nhiên, con người lại quên mất rằng, tuổi già cũng có những giá trị tích cực riêng mà chỉ tới khi đó người ta mới cảm nhận trọn vẹn được hết ý nghĩa của độ tuổi này.

Đó là sức mạnh và khả năng sống sót, chiến thắng mọi thăng trầm và thất vọng, thử thách và bệnh tật mà ở những lứa tuổi trẻ hơn không có được. Những nụ cười rạng rỡ, những câu trả lời hết sức hóm hỉnh, đáng yêu của các cụ đang sống ở Trung tâm Dưỡng lão Diên Hồng, trong bộ ảnh “Già có gì vui?” là minh chứng rõ nét cho điều đó.

“Thoải mái đi chơi cờ, không sợ vợ gọi về”, lời chia sẻ hài hước, hóm hỉnh của cụ Đặng Thịnh đã nói đúng mong muốn của rất nhiều đàn ông Việt Nam hiện nay.

Dù khác nhau nhiều thế hệ nhưng suy nghĩ của các cụ cũng vẫn có điểm tương đồng với tiếng lòng của các bạn trẻ ở độ tuổi đôi mươi.

Ngay sau khi bộ ảnh được đăng tải, rất nhiều tài khoản đã để lại dòng bình luận dưới bài viết.

Tài khoản Nhật Trung bình luận: “Đây là những điều mà ngày còn trẻ, những người ông người bà ấy vẫn chưa làm được trọn vẹn! Thương”.

“Chúc tất cả các ông bà cao tuổi nhiều sức khỏe, luôn lạc quan, yêu đời”, tài khoản Thúy Nga viết.

Tài khoản Tam Ba chia sẻ: “Nhìn các cụ như này thấy yêu đời và có năng lượng cảm hứng của tuổi già”.

Hiện bộ ảnh vẫn đang tiếp tục nhận được nhiều lượt tương tác và bình luận trên các trang mạng xã hội.

Đằng sau nụ cười ấm áp là cả những nỗi niềm riêng

Chia sẻ với VTC News, chị Hoàng Thị Thu Ngân, Phó Tổng giám đốc Trung tâm Dưỡng lão Diên Hồng cho biết, mỗi cụ đến với Diên Hồng đều có một câu chuyện đời riêng, có cụ luôn hài lòng với cuộc sống hiện tại, cũng có cụ vẫn còn nhiều trăn trở về tương lai.

Trong đó, cụ Vũ Thị Dành phải trải qua một thời tuổi trẻ đầy khó khăn và phải cố gắng nỗ lực vươn lên rất nhiều. Đến khi con cái đều thành đạt, cụ đã bán nửa mảnh đất của mình để tự chi trả chi phí trong viện dưỡng lão mà không cần các con phải lo.

Đối với những người cao tuổi, chỉ khi về già họ mới không phải lo toan về cuộc sống và được thực sự làm những gì mình thích như: đan len, nghe Kinh Phật… Ban đầu, nhiều cụ vào viện dưỡng lão Diên Hồng trong tâm thế “phải vào” để các con yên tâm nhưng sau một thời gian sống ở đây, được truyền cảm hứng từ các những người cao tuổi lạc quan khác và tham gia chuỗi các hoạt động ý nghĩa tại trung tâm nên các cụ thay đổi rất nhiều.

Với tôn chỉ mục đích hoạt động của viện là luôn cổ vũ các cụ “sống lại thanh xuân”, đến giờ, có cụ được các con đón về thì lại không chịu về hoặc nếu về thì cũng đầy tiếc nuối những kỷ niệm và mối quan hệ tốt đẹp ở Diên Hồng. Nhiều ông bà còn là những tấm gương sáng về tinh thần vui vẻ, lạc quan, yêu đời và ứng xử văn minh để những người trẻ ở đây học hỏi và noi theo.

Trải qua nhiều gian khó trong cuộc sống, cụ Dành dành trọn quãng đời của còn lại của mình để sống cho bản thân mình.

Thông điệp ấm áp tình người

Nói về ý tưởng của bộ ảnh, chị Hoàng Thị Thu Ngân cho hay, bộ ảnh này đến với chị một cách rất tình cờ và thú vị. Trong một lần đọc cuốn sách “Bà ơi, nhanh lên!” của tác giả Arend van Dam và Alex de Wolf cho con nghe, có một câu hỏi trong sách khiến chị vô cùng ấn tượng, đó là nhân vật cháu hỏi người bà của mình: “Khi già đi thì có vui không ạ?”.

Ngay sau đó, người bà trả lời rằng: “Vui thì có vui, nhưng già đi cũng đòi hỏi cháu phải rất nhẫn nại luôn ấy”. Vì thấy đoạn này ý nghĩa quá nên chị Ngân mới đi hỏi các cụ ở trung tâm của mình câu hỏi đó xem “Già có gì vui?”.

“Tôi vẫn nhớ như in cảm giác lúc được hỏi lần đầu tiên, tất cả các cụ đều vô cùng ngạc nhiên, vẫn còn lúng túng, sau đó mới bắt đầu ngẫm nghĩ nhưng cũng chưa biết gọi tên cụ thể những điều ấy ra là gì. Nhưng khi được hỏi lại thì các cụ mới thấy hóa ra già đi lại có nhiều cái vui như thế mà trước giờ không nhận ra”, chị Ngân bồi hồi chia sẻ.

Qua đó, bộ ảnh muốn nhắn nhủ tới chính các cụ đã tham gia trả lời câu hỏi nói riêng, những người cao tuổi khác trong và ngoài viện dưỡng lão nói chung, hãy tận hưởng tuổi già của mình bởi cuộc sống này vẫn còn rất nhiều niềm vui mà đôi khi chúng ta không nhận ra. Mong rằng dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, các ông bà sẽ luôn lạc quan và yêu đời để có một tuổi già hạnh phúc và sinh động.

Ngoài ra, thông qua bộ ảnh, chị Ngân cũng muốn nhắn nhủ đến các bạn trẻ rằng hãy luôn luôn nỗ lực không ngừng từ bây giờ để chuẩn bị sẵn sàng cả về tài chính và trải nghiệm cho tuổi già để sau này khi về già không còn điều gì phải hối tiếc.

Dưới đây là một số hình ảnh ấn tượng trong bộ ảnh “Già có gì vui?”:

Khi về già, các cụ được sinh hoạt giờ giấc thoải mái mà không bị ai làm phiền hay quấy rầy như hồi trẻ.

Không còn nỗi lo cơm áo gạo tiền và áp lực từ công việc, chỉ còn những giây phút tận hưởng cuộc sống một cách yên bình.

Cụ Tích yêu cả những nếp nhăn.

Được thoải mái giải trí mỗi ngày, liệu tuổi già còn đáng sợ nữa hay không?

Ở tuổi già, con người ta được sống là chính mình mà không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố xung quanh.

Dù ở bất kỳ lứa tuổi nào, hãy trân trọng những gì chúng ta đang có và đón nhận nó một cách tích cực.

Theo Minh Anh – VTC News

 

 

Xem thêm

Hạnh phúc tuổi xế chiều ở viện dưỡng lão mùa Vu lan

Hạnh phúc tưởng chừng là một cái gì đó thật vĩ đại nhưng đến với Viện dưỡng lão Diên Hồng dịp Vu lan, tôi mới hiểu rằng: Hạnh phúc là những điều giản đơn, trân trọng những người bên cạnh ta, biết hài lòng và thỏa mãn những gì đang có…

Mỗi khi nhắc đến viện dưỡng lão, mỗi người đều mặc định là nơi buồn tẻ, trong thế giới cô lập đó chỉ có những “cây cao bóng cả” lẳng lặng nhìn năm tháng trôi đi. Tuy nhiên, khi tới thăm Viện dưỡng lão (VDL) Diên Hồng (Thanh Oai, Hà Nội), tôi cảm nhận nơi đây là ngôi nhà chung ấm áp đầy tiếng cười và niềm vui.

“Thiếu con, mẹ mất đi tất cả…”

Đến thăm VDL Diên Hồng đúng lúc nghi thức bông hồng cài áo Vu lan được tổ chức cho các cụ nhằm thay lời muốn nói, bày tỏ hiếu kính với cha mẹ, dù đấng sinh thành vẫn còn hay đã khuất. Tôi cũng nhanh nhẹn cài lên ngực của một người phụ nữ trạc ngoài 60, bỗng đôi mắt bà ướt lệ, bà níu tay tôi ngồi xuống rồi tâm sự.

Dẫu lòng các cụ vẫn còn chất chứa nhiều nỗi niềm, nhưng họ vẫn lạc quan, yêu đời để “sống vui, sống khỏe”.

Xúc động, nghẹn ngào bà còn chẳng thể nhớ nổi họ tên và năm nay mình bao tuổi. Bà nói: “Nhìn con giống Tiến quá, thằng bé mới mất năm ngoài vì căn bệnh ung thư. Bao tâm huyết dành cả cho con, ngày Tiến mất tôi coi như mất tất cả, tinh thần suy sụp, sức khỏe ngày yếu đi nên quyết định vào đây để vơi đi nỗi nhớ, bầu bạn tuổi già”. Hỏi ra mới biết, bà là Vũ Thị Dung (sinh năm 1959, quê Hải Phòng).

Phải mất một hồi lâu, bà mới bình tĩnh để trò chuyện tiếp cùng tôi. Bà tâm sự: “Với tôi, Tiến là niềm vui và hạnh phúc. Cứ mỗi sáng mở mắt là tôi lại nhớ đến khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt long lanh, lúc nào cũng nói nhớ mẹ, rồi lại nước mắt ngắn nước mắt dài mỗi khi mẹ ốm nặng. Với tôi, hạnh phúc là thấy Tiến được sống, chỉ được ăn với Tiến những bữa cơm đạm bạc, hạnh phúc của tôi là có Tiến bên đời”.

Theo bà Dung, mỗi người ở VDL Diên Hồng đều có nỗi khổ riêng nhưng may mắn vì còn có nơi ăn chốn ở, có người lo cơm nước khi ốm đau bệnh tật. Ngoài bị tiểu đường, bà Dung còn bị bệnh tai biến nên việc ăn uống, phục hồi chức năng cũng được đặc biệt quan tâm, sức khỏe ngày càng tốt hơn so với trước khi vào.

Nhìn đôi mắt đẫm lệ của người mẹ đã mất con, hạnh phúc với bà Dung ở tuổi đã xế chiều có lẽ là được thấy anh Tiến vẫn còn hiện diện trên cõi đời, an nhàn, nghỉ ngơi. Đó cũng là điều hợp với lẽ tự nhiên, khi đã mệt nhoài với những năm tháng mưu sinh, đã ở bên kia cái dốc của cuộc đời thì chẳng niềm vui nào hơn là được nghỉ ngơi bên con cháu.

“Hạnh phúc là được đi cùng nhau, là đôi chân có thể đi…”

Chia tay bà Dung, tôi được điều dưỡng viên dẫn đến tầng 6, ở đó có một căn phòng gọi là “mái ấm hạnh phúc”. Sở dĩ, ở đó là nơi an hưởng tuổi già của hai vợ chồng ông Vũ Đình Bưởi (sinh năm 1930) và bà Vũ Thị Dành (sinh năm 1938) quê ở Hải Dương. Ông Bưởi từng là cán bộ Ban Tuyên giáo Thị ủy Lào Cai (nay là Ban Tuyên giáo tỉnh ủy Lào Cai), năm nay đã 68 tuổi Đảng.

Bà Dành cùng tấm ảnh chụp chung của ông bà dịp Tết Nguyên đán Mậu Thân 2018 được bà gìn giữ và ngắm mỗi ngày.

Dáng người nhỏ nhắn, nhưng bà vẫn còn minh mẫn, khi tôi đến bà vẫn miệt mài chăm vườn rau xanh mướt đủ loại ở ban công. Bà phấn khởi giới thiệu: “Ở cái tuổi gần đất xa trời nhưng chúng tôi không muốn làm phiền con cái, sợ khiến con cái cảm thấy phiền lòng. Ngày ấy, hai vợ chồng tôi cũng chẳng biết viện dưỡng lão là gì, nhưng bán mảnh đất ở quê, chúng tôi dùng số tiền đó lên đây để an dưỡng tuổi già, mới đó mà cũng 4 năm rồi”.

Hai ông bà có đến 4 người con, mỗi lần nhớ con cháu thì cách duy nhất chính là liên lạc qua màn hình nhỏ. Khi nghe ai đó nói đưa cha mẹ vào viện dưỡng lão là rũ bỏ trách nhiệm, bất hiếu. Bà Dành khẳng định: “Tôi có đến 4 người con, nhẽ nào lại không trông nổi bố mẹ. Chúng tôi cũng có thiếu thứ gì đâu, thích ăn gì thì có thể tự mua, chẳng phiền đến đứa nào. Chúng nó chỉ cần quan tâm thật lòng đến mình thì mình cảm thấy vui vì con vẫn yêu. Thế là đủ rồi”.

Hạnh phúc với ông Bưởi và bà Dành chỉ đơn giản là bên nhau, chăm sóc khi ốm đau bệnh tật. Nhìn vào cử chỉ, cách người vợ chăm chút người đàn ông của đời mình, ai cũng hiểu bà thương ông nhiều lắm. Bà chẳng ước muốn hạnh phúc cao sang hơn, bà thầm cảm ơn vì lúc ông ốm đau bệnh tật vẫn có người bạn đời bên cạnh yêu thương chăm sóc. Món quà vô giá này chẳng thể mang lên cân đo đong đếm được.

Ở viện cũng như ở nhà, niềm vui đó được thể hiện trên gương mặt của người cựu chiến binh Phạm Văn Vương (sinh năm 1959, quê Ninh Bình). Dù đã bị liệt cả 2 chân do vận động thể thao nhưng ông vẫn đam mê với ca hát, luôn sẵn sàng góp vui những ca khúc cách mạng hào hùng mỗi khi viện giao lưu văn nghệ.

Dẫu đôi chân có bị liệt nhưng tinh thần và tâm hồn của ông Vương vẫn mạnh mẽ để vượt qua.

Trước khi vào VDL Diên Hồng, ông Vương từng là tổ trưởng tổ dân phố, sức khỏe vẫn còn “hừng hực như thời trai trẻ”. Biến cố ập đến khi ông đu xà bị gãy cột sống và liệt cả hai chân. Lúc ở Bệnh viện Việt Đức, con cái vẫn còn thay phiên chăm sóc, để không muốn bố cô đơn, lại có người chăm sóc nên họ đưa ông vào đây vừa phục hồi chức năng và có bạn trò chuyện hàng ngày.

Ông nói: “Con cái cũng bận công việc, đi xa cả năm mới về, tôi cũng đồng ý và về thu xếp “chuyển nhà” vào đây. Ở ngôi nhà thứ 2 này cũng được một năm rồi. Ngày mới về, tôi cũng cảm thấy cô đơn, trống trải vì xa nhà, chưa hòa nhập với môi trường mới. Nhưng rồi để nhanh thích nghi, tôi tham gia các hoạt động vui chơi tập thể với các bạn già”.

Mong ngày nào đó một phép màu sẽ đến với đôi chân của người cựu chiến binh.

Khác với các cụ ở đây, ông Vương chỉ nhớ quê, nhắc đến Ninh Bình hai mắt ông lại rưng rưng, ông nghẹn ngào nói: “Giá đôi chân có thể đi lại thì tốt, cũng chẳng phải xa quê như này. Ngày nào tôi cũng mong ngóng được trở về nơi mình đã gắn bó cả một đời người. Tình cảm này là tình cảm không gì có thể thay thế được, nó luôn ở mãi trong tim của tôi”.

Có thể thấy, mỗi người một phận, một câu chuyện nhưng lại gặp nhau ở ngôi nhà thứ 2 đầy ắp tình thương và tiếng cười. Họ đều ngậm ngùi chấp nhận, cầm lòng nhưng cũng có người thì da diết nhớ nhà, nhớ con; người dù có tỉnh táo khoanh vào tờ lịch từng ngày con cháu đến thăm nhưng ai cũng một mực khẳng định: “Con cái yêu thương, lo lắng cho mình, sợ không có ai chăm mới gửi vào đây cho có bầu có bạn, nào phải rũ bỏ trách nhiệm với đấng sinh thành đâu”…

Đến giờ tôi đã hiểu, hạnh phúc bắt nguồn từ những điều nhỏ bé nhất. Trên bước đường đi tìm giá trị của hạnh phúc, có người đã tìm được câu trả lời và không ít người tìm mãi mà không thấy, dần dần đi vào bế tắc, tuyệt vọng như đi vào con đường không tìm thấy lối ra.

Biết là có người bầu bạn nhưng cũng chẳng thể so sánh bằng việc có con cháu quây quần ngày Vu lan ý nghĩa.

Mọi người thường nói là đi tìm và khám phá giá trị của hạnh phúc, cứ ngỡ rằng hạnh phúc là một cái gì đó cao siêu mà không nhận ra rằng hạnh phúc có ở quanh ta. Hạnh phúc không phải trên trời rơi xuống hay được ai ban phát mà nó nằm ngay trong cảm nhận, suy nghĩ và hành động của mỗi người.

Theo ông Đào Quang Đức, Phó giám đốc Viện dưỡng lão Diên Hồng cơ sở 2 cho biết, nơi đây là mái nhà sinh hoạt an dưỡng tuổi già của 120 cụ. Mỗi người có một hoàn cảnh, câu chuyện khác nhau nhưng đều theo diện tự nguyện. Các cụ ban đầu vào trung tâm đều có chung cảm giác nhớ nhà, không có cụ nào vào là thích luôn. Tuy nhiên, sau khi ở một thời gian, các cụ quen với bạn bè đồng tuổi nên không muốn về nhà.

Với mong muốn giúp các cụ nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới, vơi bớt nỗi nhớ nhà, các điều dưỡng viên luôn bên cạnh để chia sẻ chuyện buồn vui cùng các cụ. Các buổi tham quan, tổ chức trò chơi để các cụ được tham gia vận động cơ thể và đem đến sự gắn kết giữa các thành viên trong trung tâm, đem lại niềm vui cho các cụ.

Một mùa Vu lan lại qua, ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ…

Kết thúc buổi trò chuyện, đi tìm câu trả lời “hạnh phúc là gì?”, tôi rời trung tâm vào giữa trưa khi các cụ còn đang say giấc. Bước chân qua những căn phòng, tôi thấu hiểu hơn, đến tuổi bóng xế chiều ai rồi cũng đến lúc phải đối mặt với quy luật sinh lão bệnh tử. Vì vậy, dù sống ở nhà hay trung tâm dưỡng lão thì các cụ vẫn cần có sự quan tâm của người nhà, sống quây quần bên con cháu để có được sự an yên và đầm ấm hơn.

Vu lan là ngày đại lễ hằng năm để tưởng nhớ công ơn cha mẹ và tổ tiên nói chung, nhắc nhở mỗi người biết trân trọng những gì mình đang có, nhắc nhở bổn phận làm con phải luôn nhớ đến công ơn sinh dưỡng của cha mẹ mà làm những việc hiếu nghĩa để thể hiện tình cảm và lòng biết ơn.

Theo Hồng Phúc – Báo Quân Đội Nhân Dân

Xem thêm