Chào mừng quý khách đến với Diên Hồng

Giờ đón tiếp : 09h00-12h00 & 15h00-18h00 (7/7)
  Liên hệ : 0338 34 22 88/ 0342 86 56 86

Cha mẹ già cùng nỗi cô đơn

Đối mặt với tuổi già là bao lo âu, trăn trở. Khi mà mắt kém, tay run cũng là lúc chúng ta chỉ còn có thể dựa vào con cái. Thế nhưng, nghịch cảnh ở đây là không phải người con nào cũng để ý đến cảm xúc của cha mẹ. Cuộc sống bộn bề có nhiều thứ để lo toan, vòng xoáy của đồng tiền cứ thế kéo những người con ra xa cha mẹ. Thời gian giành cho cha mẹ ngày càng ít làm cho cha mẹ cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.

Chốn thành thị xô bồ không phù hợp với người cao tuổi?

Đâu phải cứ ở thành phố đẩy đủ tiện nghi là hạnh phúc. Sự phát triển của chốn đô thị đang ngày càng làm mối quan hệ giữa người với người trở nên xa cách. Các căn nhà ở sát kề nhau, dân cư đông đúc nhưng lại chẳng giao tiếp với nhau. Nhà nào biết nhà đấy, không có sự gần gũi, gắn kết như ở nông thôn. Căn nhà to rộng nhưng khép kín. Khoảng không gian ban công nhỏ bé cũng chỉ để được 2 3 chậu cây. Khuôn viên trước các khu chung cư cũng chỉ có thể để các cụ vận động nhẹ nhàng. Việc thiếu không gian sinh hoạt cũng phần nào khiến cho người cao tuổi cảm thấy bí bách, khó chịu, không có gì để làm lúc rảnh.

Các hoạt động tại Diên Hồng

Ba mẹ cũng cần tham gia các hoạt động thể chất

Ai cũng nghĩ tuổi già là tuổi được ở bên con cháu, được quây quần bên gia đình. Thực tế lại không phải như vậy. Mỗi người đều có một cuộc sống riêng và đều bận rộn với cuộc sống của mình. Con cái, cháu chắt có ở cùng nhà thì cũng đi làm, đi học cả ngày. Thời gian gặp nhau của cả nhà chỉ có vỏn vẹn trong 30 phút ăn cơm tối, rồi người nào lại quay lại cuộc sống riêng của người đấy. Mỗi người cầm một chiếc smartphone, không ai nói chuyện với ai nữa. Sự phát triển của công nghệ khiến con người ngày càng xa cách nhau, dù ở thành thị hay nông thời thì chúng ta cũng ít có thời gian giao tiếp, gặp gỡ nhau hơn trước. Hay chính là ít thời gian dành cho cha mẹ.

Người cao tuổi cũng cần giải tỏa sự cô đơn

Thử nghĩ đến việc chúng ta ở trong nhà một mình trong vòng một ngày, đó hẳn là điều rất dễ để thực hiện. Nhưng thử nghĩ chúng ta ở trong nhà 1 tháng, có phải sẽ rất bí bách đúng không. Cha mẹ của chúng ta cũng thế. Việc nghỉ hưu, đồng nghĩa với việc không còn nhiều mối quan hệ như trước. Không còn làm việc, không còn thường xuyên gặp gỡ người này người kia nữa. Tình trạng thiếu tương tác xã hội càng diễn ra lâu thì lại cha mẹ lại càng trông đợi vào sự hỏi han, tương tác của con cái. Một câu quan tâm, một câu chào mỗi khi về nhà hay một câu chuyện trong ngày được con cái chia sẻ cũng sẽ làm cha mẹ vơi đi phần nào nỗi cô đơn.

Không phải ai cũng dễ dàng nói ra cảm xúc của mình, nhất là với người cao tuổi. Cha mẹ có buồn vì con cái không dành thời gian cho mình cũng chẳng dám nói. Sự tủi thân cứ dồn nén không được giải tỏa sẽ gây ảnh hưởng đến cả sức khỏe của cha mẹ. Bạn bè, những người đồng trang lứa là những người dễ nói chuyện nhất. Thế nên, việc cho cha mẹ ra ngoài, gặp gỡ bạn bè sẽ giúp tinh thần thoải mái hơn. Nhưng không phải ai cũng thu xếp được thời gian để làm điều đó. Nếu để ba mẹ tự đi thì có phần không yên tâm vì sức khỏe của cha mẹ không còn được như trước.

Vậy đâu là giải pháp tối ưu?

Chúng ta cứ nghĩ người già có nhu cầu thực dưỡng cao, cần cái này cái kia để bồi bổ. Nhưng thực ra cha mẹ, ông bà chúng ta không cần nhiều đến thế. Một tinh thần lạc quan, yêu đời, một môi trường sống tốt, an lành là những điều cần được quan tâm . Với những ông bà, cha mẹ mắc bệnh cần sự theo dõi y tế thì việc có những điều dưỡng viên, những bác sĩ ở bên theo dõi sức khỏe là việc vô cùng cần thiết. Vậy có nên để cha mẹ ở nhà một mình cô đơn và thiếu đi sự quan tâm, chăm sóc cũng như giao tiếp xã hội hay không?

Tại Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng, bạn sẽ không phải lo về vấn đề đó nữa. Các cụ có thời gian giao lưu, trò chuyện, sinh hoạt cùng nhau mỗi ngày. Vô số những hoạt động vui chơi, giải trí cũng được sắp xếp để phù hợp với khả năng tham gia và sức khỏe của các cụ. Các hoạt động trải nghiệm như làm bánh, làm tinh dầu, … cũng được các cụ vô cùng hưởng ứng và thích thú. Ngoài ra, các bác sĩ và các bạn điều dưỡng viên luôn bên theo dõi sức khỏe và giúp đỡ các cụ trong sinh hoạt. Ở đây, Diên Hồng sẽ thay bạn làm những điều tốt nhất cho cha mẹ. Để cha mẹ của các bạn nói riêng và người cao tuổi nói chung là những người có tuổi già hạnh phúc tại Diên Hồng.

Môi trường sống trong lành

Cuộc thi Olympic người cao tuổi tại Diên Hồng

Các hoạt động bổ ích, vui khỏe

Khoảng cách giữa thế hệ có thể sẽ khiến bạn không hiểu hết được những suy nghĩ, tâm tư của cha mẹ. Nhưng hãy nhẹ nhàng, bao dung với cha mẹ. Và hãy lắng nghe cha mẹ muốn gì. Hãy dành những điều tốt nhất cho cha mẹ, đừng để cha mẹ trở nên cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
Xem thêm

Hạnh phúc tuổi xế chiều ở viện dưỡng lão mùa Vu lan

Hạnh phúc tưởng chừng là một cái gì đó thật vĩ đại nhưng đến với Viện dưỡng lão Diên Hồng dịp Vu lan, tôi mới hiểu rằng: Hạnh phúc là những điều giản đơn, trân trọng những người bên cạnh ta, biết hài lòng và thỏa mãn những gì đang có…

Mỗi khi nhắc đến viện dưỡng lão, mỗi người đều mặc định là nơi buồn tẻ, trong thế giới cô lập đó chỉ có những “cây cao bóng cả” lẳng lặng nhìn năm tháng trôi đi. Tuy nhiên, khi tới thăm Viện dưỡng lão (VDL) Diên Hồng (Thanh Oai, Hà Nội), tôi cảm nhận nơi đây là ngôi nhà chung ấm áp đầy tiếng cười và niềm vui.

“Thiếu con, mẹ mất đi tất cả…”

Đến thăm VDL Diên Hồng đúng lúc nghi thức bông hồng cài áo Vu lan được tổ chức cho các cụ nhằm thay lời muốn nói, bày tỏ hiếu kính với cha mẹ, dù đấng sinh thành vẫn còn hay đã khuất. Tôi cũng nhanh nhẹn cài lên ngực của một người phụ nữ trạc ngoài 60, bỗng đôi mắt bà ướt lệ, bà níu tay tôi ngồi xuống rồi tâm sự.

Dẫu lòng các cụ vẫn còn chất chứa nhiều nỗi niềm, nhưng họ vẫn lạc quan, yêu đời để “sống vui, sống khỏe”.

Xúc động, nghẹn ngào bà còn chẳng thể nhớ nổi họ tên và năm nay mình bao tuổi. Bà nói: “Nhìn con giống Tiến quá, thằng bé mới mất năm ngoài vì căn bệnh ung thư. Bao tâm huyết dành cả cho con, ngày Tiến mất tôi coi như mất tất cả, tinh thần suy sụp, sức khỏe ngày yếu đi nên quyết định vào đây để vơi đi nỗi nhớ, bầu bạn tuổi già”. Hỏi ra mới biết, bà là Vũ Thị Dung (sinh năm 1959, quê Hải Phòng).

Phải mất một hồi lâu, bà mới bình tĩnh để trò chuyện tiếp cùng tôi. Bà tâm sự: “Với tôi, Tiến là niềm vui và hạnh phúc. Cứ mỗi sáng mở mắt là tôi lại nhớ đến khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt long lanh, lúc nào cũng nói nhớ mẹ, rồi lại nước mắt ngắn nước mắt dài mỗi khi mẹ ốm nặng. Với tôi, hạnh phúc là thấy Tiến được sống, chỉ được ăn với Tiến những bữa cơm đạm bạc, hạnh phúc của tôi là có Tiến bên đời”.

Theo bà Dung, mỗi người ở VDL Diên Hồng đều có nỗi khổ riêng nhưng may mắn vì còn có nơi ăn chốn ở, có người lo cơm nước khi ốm đau bệnh tật. Ngoài bị tiểu đường, bà Dung còn bị bệnh tai biến nên việc ăn uống, phục hồi chức năng cũng được đặc biệt quan tâm, sức khỏe ngày càng tốt hơn so với trước khi vào.

Nhìn đôi mắt đẫm lệ của người mẹ đã mất con, hạnh phúc với bà Dung ở tuổi đã xế chiều có lẽ là được thấy anh Tiến vẫn còn hiện diện trên cõi đời, an nhàn, nghỉ ngơi. Đó cũng là điều hợp với lẽ tự nhiên, khi đã mệt nhoài với những năm tháng mưu sinh, đã ở bên kia cái dốc của cuộc đời thì chẳng niềm vui nào hơn là được nghỉ ngơi bên con cháu.

“Hạnh phúc là được đi cùng nhau, là đôi chân có thể đi…”

Chia tay bà Dung, tôi được điều dưỡng viên dẫn đến tầng 6, ở đó có một căn phòng gọi là “mái ấm hạnh phúc”. Sở dĩ, ở đó là nơi an hưởng tuổi già của hai vợ chồng ông Vũ Đình Bưởi (sinh năm 1930) và bà Vũ Thị Dành (sinh năm 1938) quê ở Hải Dương. Ông Bưởi từng là cán bộ Ban Tuyên giáo Thị ủy Lào Cai (nay là Ban Tuyên giáo tỉnh ủy Lào Cai), năm nay đã 68 tuổi Đảng.

Bà Dành cùng tấm ảnh chụp chung của ông bà dịp Tết Nguyên đán Mậu Thân 2018 được bà gìn giữ và ngắm mỗi ngày.

Dáng người nhỏ nhắn, nhưng bà vẫn còn minh mẫn, khi tôi đến bà vẫn miệt mài chăm vườn rau xanh mướt đủ loại ở ban công. Bà phấn khởi giới thiệu: “Ở cái tuổi gần đất xa trời nhưng chúng tôi không muốn làm phiền con cái, sợ khiến con cái cảm thấy phiền lòng. Ngày ấy, hai vợ chồng tôi cũng chẳng biết viện dưỡng lão là gì, nhưng bán mảnh đất ở quê, chúng tôi dùng số tiền đó lên đây để an dưỡng tuổi già, mới đó mà cũng 4 năm rồi”.

Hai ông bà có đến 4 người con, mỗi lần nhớ con cháu thì cách duy nhất chính là liên lạc qua màn hình nhỏ. Khi nghe ai đó nói đưa cha mẹ vào viện dưỡng lão là rũ bỏ trách nhiệm, bất hiếu. Bà Dành khẳng định: “Tôi có đến 4 người con, nhẽ nào lại không trông nổi bố mẹ. Chúng tôi cũng có thiếu thứ gì đâu, thích ăn gì thì có thể tự mua, chẳng phiền đến đứa nào. Chúng nó chỉ cần quan tâm thật lòng đến mình thì mình cảm thấy vui vì con vẫn yêu. Thế là đủ rồi”.

Hạnh phúc với ông Bưởi và bà Dành chỉ đơn giản là bên nhau, chăm sóc khi ốm đau bệnh tật. Nhìn vào cử chỉ, cách người vợ chăm chút người đàn ông của đời mình, ai cũng hiểu bà thương ông nhiều lắm. Bà chẳng ước muốn hạnh phúc cao sang hơn, bà thầm cảm ơn vì lúc ông ốm đau bệnh tật vẫn có người bạn đời bên cạnh yêu thương chăm sóc. Món quà vô giá này chẳng thể mang lên cân đo đong đếm được.

Ở viện cũng như ở nhà, niềm vui đó được thể hiện trên gương mặt của người cựu chiến binh Phạm Văn Vương (sinh năm 1959, quê Ninh Bình). Dù đã bị liệt cả 2 chân do vận động thể thao nhưng ông vẫn đam mê với ca hát, luôn sẵn sàng góp vui những ca khúc cách mạng hào hùng mỗi khi viện giao lưu văn nghệ.

Dẫu đôi chân có bị liệt nhưng tinh thần và tâm hồn của ông Vương vẫn mạnh mẽ để vượt qua.

Trước khi vào VDL Diên Hồng, ông Vương từng là tổ trưởng tổ dân phố, sức khỏe vẫn còn “hừng hực như thời trai trẻ”. Biến cố ập đến khi ông đu xà bị gãy cột sống và liệt cả hai chân. Lúc ở Bệnh viện Việt Đức, con cái vẫn còn thay phiên chăm sóc, để không muốn bố cô đơn, lại có người chăm sóc nên họ đưa ông vào đây vừa phục hồi chức năng và có bạn trò chuyện hàng ngày.

Ông nói: “Con cái cũng bận công việc, đi xa cả năm mới về, tôi cũng đồng ý và về thu xếp “chuyển nhà” vào đây. Ở ngôi nhà thứ 2 này cũng được một năm rồi. Ngày mới về, tôi cũng cảm thấy cô đơn, trống trải vì xa nhà, chưa hòa nhập với môi trường mới. Nhưng rồi để nhanh thích nghi, tôi tham gia các hoạt động vui chơi tập thể với các bạn già”.

Mong ngày nào đó một phép màu sẽ đến với đôi chân của người cựu chiến binh.

Khác với các cụ ở đây, ông Vương chỉ nhớ quê, nhắc đến Ninh Bình hai mắt ông lại rưng rưng, ông nghẹn ngào nói: “Giá đôi chân có thể đi lại thì tốt, cũng chẳng phải xa quê như này. Ngày nào tôi cũng mong ngóng được trở về nơi mình đã gắn bó cả một đời người. Tình cảm này là tình cảm không gì có thể thay thế được, nó luôn ở mãi trong tim của tôi”.

Có thể thấy, mỗi người một phận, một câu chuyện nhưng lại gặp nhau ở ngôi nhà thứ 2 đầy ắp tình thương và tiếng cười. Họ đều ngậm ngùi chấp nhận, cầm lòng nhưng cũng có người thì da diết nhớ nhà, nhớ con; người dù có tỉnh táo khoanh vào tờ lịch từng ngày con cháu đến thăm nhưng ai cũng một mực khẳng định: “Con cái yêu thương, lo lắng cho mình, sợ không có ai chăm mới gửi vào đây cho có bầu có bạn, nào phải rũ bỏ trách nhiệm với đấng sinh thành đâu”…

Đến giờ tôi đã hiểu, hạnh phúc bắt nguồn từ những điều nhỏ bé nhất. Trên bước đường đi tìm giá trị của hạnh phúc, có người đã tìm được câu trả lời và không ít người tìm mãi mà không thấy, dần dần đi vào bế tắc, tuyệt vọng như đi vào con đường không tìm thấy lối ra.

Biết là có người bầu bạn nhưng cũng chẳng thể so sánh bằng việc có con cháu quây quần ngày Vu lan ý nghĩa.

Mọi người thường nói là đi tìm và khám phá giá trị của hạnh phúc, cứ ngỡ rằng hạnh phúc là một cái gì đó cao siêu mà không nhận ra rằng hạnh phúc có ở quanh ta. Hạnh phúc không phải trên trời rơi xuống hay được ai ban phát mà nó nằm ngay trong cảm nhận, suy nghĩ và hành động của mỗi người.

Theo ông Đào Quang Đức, Phó giám đốc Viện dưỡng lão Diên Hồng cơ sở 2 cho biết, nơi đây là mái nhà sinh hoạt an dưỡng tuổi già của 120 cụ. Mỗi người có một hoàn cảnh, câu chuyện khác nhau nhưng đều theo diện tự nguyện. Các cụ ban đầu vào trung tâm đều có chung cảm giác nhớ nhà, không có cụ nào vào là thích luôn. Tuy nhiên, sau khi ở một thời gian, các cụ quen với bạn bè đồng tuổi nên không muốn về nhà.

Với mong muốn giúp các cụ nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới, vơi bớt nỗi nhớ nhà, các điều dưỡng viên luôn bên cạnh để chia sẻ chuyện buồn vui cùng các cụ. Các buổi tham quan, tổ chức trò chơi để các cụ được tham gia vận động cơ thể và đem đến sự gắn kết giữa các thành viên trong trung tâm, đem lại niềm vui cho các cụ.

Một mùa Vu lan lại qua, ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ…

Kết thúc buổi trò chuyện, đi tìm câu trả lời “hạnh phúc là gì?”, tôi rời trung tâm vào giữa trưa khi các cụ còn đang say giấc. Bước chân qua những căn phòng, tôi thấu hiểu hơn, đến tuổi bóng xế chiều ai rồi cũng đến lúc phải đối mặt với quy luật sinh lão bệnh tử. Vì vậy, dù sống ở nhà hay trung tâm dưỡng lão thì các cụ vẫn cần có sự quan tâm của người nhà, sống quây quần bên con cháu để có được sự an yên và đầm ấm hơn.

Vu lan là ngày đại lễ hằng năm để tưởng nhớ công ơn cha mẹ và tổ tiên nói chung, nhắc nhở mỗi người biết trân trọng những gì mình đang có, nhắc nhở bổn phận làm con phải luôn nhớ đến công ơn sinh dưỡng của cha mẹ mà làm những việc hiếu nghĩa để thể hiện tình cảm và lòng biết ơn.

Theo Hồng Phúc – Báo Quân Đội Nhân Dân

Xem thêm

Mùa Vu Lan tại Diên Hồng cùng những “Cha mẹ tuyệt vời”

“Mẹ yêu ơi! Con yêu mẹ nhiều
Những tháng ngày lam lũ vì con.
Đạo làm con, con luôn thấu hiểu.
Con yêu mẹ nhiều lắm mẹ ơi!”

Vu Lan đã về trong những hoạt động của các cụ ông, cụ bà tại Viện dưỡng lão Diên Hồng ở khắp các cơ sở. Trước ngày diễn ra chương trình, các bạn điều dưỡng viên đã cùng các cụ chuẩn bị những tấm thiệp, những chiếc đèn hoa đăng đầy màu sắc. Đôi bàn tay của các cụ vẫn còn khéo léo, nhanh nhẹn lắm. Từng chiếc đèn hoa đăng, từng chiếc thiệp cứ thế ra đời mang theo những mong ước, những lời nhắn đong đầy yêu thương.

Những tờ giấy đầy màu sắc tạo nên những chiếc thiệp xinh đẹp

Những tiết mục ca múa nhạc hấp dẫn, nhẹ nhàng, sâu lắng,… hay những vần thơ, câu hát vui tươi, rộn ràng. Tất cả những điều đó đã làm nên một mùa Vu Lan tại Diên Hồng thêm phần đáng nhớ.

Những tiết mục ca nhạc được các điều dưỡng viên của Diên Hồng thể hiện

Những phút giây giao lưu, chuyện trò

Những tiết mục mục giao lưu của những “nghệ sĩ tài năng”

Những chiếc đèn hoa đăng được các cụ làm đã được được thắp sáng 

Hay những giây phút đầy sự xúc động

Và chương trình Vu Lan đã diễn ra với nhiều cảm xúc vui buồn lẫn lộn như thế. Những người cha, người mẹ đều mong ngóng con cháu đến thăm vào những dịp như thế này. Nhưng có lẽ, không phải ai cũng có thể sắp xếp được thời gian qua thăm bố mẹ vào ngày trong tuần. Mỗi người đều có một công việc riêng, một cuộc sống bận rộn, xô bồ. Ai ai cũng mải mê với cuộc sống của mình mà quên mất rằng cha mẹ vẫn đang đợi chờ con. Những giọt nước mắt không kìm nổi sự xúc động khi nhớ về cha mẹ đã khuất. Những giọt nước mắt khi chờ mãi cũng chẳng thấy con đâu, sự tủi thân cứ thế bao trùm lên hình dáng nhỏ bé của những người cha, người mẹ đang an dưỡng tại Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng.

Mặc dù có đôi lúc chạnh lòng vì con cái không thể sắp xếp thời gian qua thăm các cụ vào đúng ngày lễ, nhưng nhìn những nụ cười trên môi các cụ, những người làm chương trình cũng phần nào yên tâm và an lòng. Các bạn điều dưỡng mang màu áo xanh cũng luôn ở bên hỗ trợ cũng như an ủi các cụ. Mong là những chuẩn bị của trung tâm đã phần nào vơi đi những nỗi buồn của các cụ và mong là các cụ sẽ có thật nhiều sức khỏe, sống thật lâu, thật vui vẻ để con cháu yên tâm làm ăn, học hành.

Những nỗi niềm, những tâm tư thầm kín chưa dám nói ra với ba mẹ thì ngày hôm nay, hãy mạnh dạn để nói rằng “Con yêu ba mẹ, cảm ơn ba mẹ đã một đời vất vả vì con”. Đừng để sau này, chúng ta phải hối hận vì những thứ chưa kịp làm…

 

Xem thêm

Đừng để yêu thương chỉ còn là suy nghĩ

Càng lớn, những lời nói, hành động yêu thương với ba mẹ, người thân càng bị bỏ ngỏ. Chúng ta dễ dàng nói những lời yêu thương với bạn bè, với người mình yêu nhưng lại bỏ qua với ông bà, ba mẹ. Liệu có phải những lời nói đó thừa thãi, không cần thiết hay vì quá sến sẩm?

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ”, ba mẹ là những người luôn dõi theo con, luôn coi đứa con của mình vẫn còn bé bỏng, luôn cần sự giúp đỡ, bao bọc. Nhưng con càng lớn càng dần rời xa vòng tay ba mẹ, khoảng cách giữa con và ba mẹ ngày một lớn. Chính điều đó đã vô tình tạo ra sự ngượng ngùng khi ba mẹ giao tiếp với con cái, và cả ngượng ngùng để nói lời yêu thương.

Chúng ta đã bỏ quên những gì?

Ở ngoài kia, ai là người yêu chúng ta vô điều kiện? Ai lo lắng, thấp thỏm mỗi khi chúng ta đi về khuya? Ai là người sẵn sàng bỏ công bỏ việc ở bên cạnh chúng ta khi ốm?

Nhưng đã bao giờ chúng ta cảm ơn ba mẹ vì đã chờ mình vào những đêm khuya? Đã bao giờ bạn cảm ơn ba mẹ vì đã nhường cho mình những đồ ăn ngon hay chưa?

Những cuộc gọi bị lỡ, những tin nhắn đã xem nhưng chưa phản hồi? Ba mẹ cứ thế chờ đợi, cứ thế trông mong. Những đứa con thì vẫn cứ vùi đầu trong công việc, trong cuộc sống riêng của mình để rồi quên mất có người vẫn đang chờ đợi mình từ giây từng phút.

Những câu chuyện hằng ngày, những khó khăn trong cuộc sống, những bế tắc vẫn còn đang chất chứa lại được mang ra để tâm sự, hàn huyên với những người đồng nghiệp, những người bạn vẫn thường lê thê quán xá, hay thậm chí cả với những người xa lạ mà quên mất rằng, người mong chờ được nghe những câu chuyện đó nhất là ba mẹ thì lại chẳng thấy đâu.

Người cha trong Viện dưỡng lão Diên Hồng

Đừng quên ba mẹ vẫn luôn dõi theo chúng ta từng phút từng giây

Khi nào mới là thời gian thích hợp để thể hiện yêu thương

Năm tháng dần qua đi, ba mẹ cũng không còn khỏe mạnh, minh mẫn như trước. Sự đáng sợ của thời gian cứ thế ập đến, hằn lên trên làn da, mái tóc. Những đôi bàn tay giờ đã nhăn nheo, chai sạn. Đôi chân không còn nhanh nhẹn, hoạt bát như trước nữa. Những dấu hiệu tuổi già cứ thế ngày một hiện rõ.

Trái ngược lại với sự già đi của ba mẹ, những đứa con ngày một lớn khôn, trưởng thành, những sự thay đổi đến từ hình hài đến cả tư duy. Ngày nhỏ chẳng phải chúng ta rất dễ để nói “Con yêu ba mẹ”, “Con cảm ơn ba”, “Con cảm ơn mẹ” hay sao? Tại sao càng lớn, những lời nói đó lại càng khó khăn, càng trở nên khó để phát âm đến thế. Càng lớn con càng hiểu chuyện, càng biết ơn và cảm thông với ba mẹ hơn, nhưng lại chưa một lần thể hiện điều đó bằng lời nói, hành động.

Vậy thì tại sao, ngay lúc này, chúng ta không cùng nhau thay đổi để đập tan đi bước tường vô hình đang hình thành giữa con cái và ba mẹ. Làm cho ba mẹ vui vẻ, hạnh phúc cũng là một phần nghĩa vụ, trọng trách mà người con luôn mang vác trên vai.

Dành thời gian trò chuyện cùng ba mẹ

Ba mẹ chẳng cần con phải làm gì nhiều, chỉ một câu quan tâm, hỏi han cũng đã đủ làm ba mẹ vui vẻ suốt cả ngày, đủ để ba mẹ đi khoe người này, người kia rồi. Thay vì hôm nay đi làm về, chúng ta ra ngoài đi chơi với người này người kia, hay về nhà và vùi đầu vào phim ảnh, mạng xã hội,… hãy dành ra 30 phút ngồi lại tâm sự cùng ba mẹ, kể chuyện ngày hôm nay con đi học, đi làm thế nào, hỏi thăm sức khỏe ba mẹ ra sao,… Dù có xa cách, dù có không thể ở bên ba mẹ thường xuyên hay thậm chí không thường xuyên nói chuyện với ba mẹ cũng không hề khó để ba mẹ mở lòng mình, tâm sự đủ thứ trên đời với con đâu.

Dành thời gian chuẩn bị quà cho ba mẹ

Chắc hẳn chúng ta đã nhận được quá nhiều những món quà từ ba mẹ, tất cả những gì chúng ta có được lúc nhỏ đều là mồ hôi, công sức của ba mẹ, từ những đồ dùng hằng ngày, đến những món quà sinh nhật, đồ chơi, món quà khi con đậu đại học,… Chúng ta có cảm xúc như thế nào khi nhận quà? Chẳng phải sẽ là rất vui, rất muốn đem khoe với người khác về món quà mà mình nhận được hay sao. Ba mẹ cũng thế, ba mẹ cũng sẽ rất vui khi nhận được những món quà mà chúng ta đã chuẩn bị, dù là vào dịp nào đi chăng nữa, dù là ba mẹ luôn miệng bảo “Thôi mua cái này làm gì tốn tiền lắm, mẹ có cần đâu” hay “Quần áo bố đầy ra đấy mặc có hết đâu”,…  Chỉ cần chúng ta quan tâm tới ba mẹ nhiều hơn một chút, xem ba mẹ thích gì, cần gì thì dù những món quà to hay nhỏ đều đáng trân trọng. Đôi khi chỉ là một món ăn ba mẹ thích, một chiếc áo, một hộp chè,… Những thứ bé nhỏ như thế thôi cũng đủ để yêu thương trở nên đong đầy.

Một bó hoa tặng ba mẹ, tại sao không?

Thể hiện tình cảm, hành động yêu thương

Một cái ôm, một lời cảm ơn, một lời nói yêu thương luôn là những gì quá khó khăn với chúng ta để thể hiện. Khoảng cách giữa ba mẹ và con cái càng lớn thì lại càng khó khăn hơn để thể hiện với nhau những tình cảm đang được giấu kín. Nhưng hãy nhìn xem chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa, liệu còn bao lâu để khiến ba mẹ vui vẻ, hạnh phúc. Một lời nói, một hành động yêu thương thực ra không hề khó đến thế. Ba mẹ có thể thấy bất ngờ, kỳ lạ nhưng ba mẹ sẽ rất vui, rất muốn được nghe, được nhìn thấy bạn thể hiện ra những hành động như thế nhiều lần nữa.

Đừng đợi đến khi ba mẹ ốm mới hỏi thăm, đừng đợi đến khi không còn được nhìn thấy ba mẹ nữa mới cảm thấy hối tiếc vì những việc mình chưa thể làm cho ba mẹ.

Vu Lan này, hãy dành một chút thời gian để gọi điện, hỏi thăm ba mẹ, đưa ba mẹ đi ăn những món ăn ngon hay chỉ để kể ngày hôm nay của bạn thế nào. Còn với những người con đã tin tưởng gửi gắm ba mẹ tại Viện dưỡng lão Diên Hồng thì cũng hãy dành thời gian ghé qua Diên Hồng để thăm ba mẹ, cùng tham gia hoạt động ý nghĩa trong ngày Đại lễ Vu Lan do Trung tâm tổ chức.

Xem thêm

Mùa Vu Lan: Ecopark mang hàng nghìn bông hoa trao tặng cho những người đặc biệt

 

“Tháng 7 mùa Vu Lan về là dịp để chúng ta nhớ đến bố mẹ, gia đình, người thân với tình yêu thương nhất”.

Nghe tin có đoàn tình nguyện viên đến thăm và tặng hoa, bà Nguyễn Thị Xuân bỗng vui và háo hức hơn hẳn.

Mỗi ngày, bà Vũ Thị Dư (65 tuổi) đều xuống sân tập thể dục cùng các cụ trong một viện dưỡng lão ở Hà Nội. Buổi sáng hôm nay bỗng đặc biệt hơn mọi ngày khi bà Dư nhận được một bó hoa sen thơm ngát từ tập đoàn Ecopark. “Gần 70 năm vất vả, đây là lần đầu tiên tôi nhận được bó hoa đẹp như thế này”, bà nói.

Ngắm nhìn những đóa hoa đặc biệt, bà Dư kể, gia đình bà có 6 người con, mỗi người mỗi nghề vất vả kiếm tiền sớm tối nhưng đều quan tâm chăm sóc mẹ hết lòng. Cuộc phẫu thuật não năm ngoái khiến sức khỏe bà giảm sút, liên tục đau nhức mỗi khi thay đổi thời tiết. Thương mẹ, các con thuê thêm giúp việc nhưng vẫn không an tâm để mẹ ở nhà.

“Ở đây tôi được chăm sóc tận tình nên chúng cũng yên tâm đi làm. Tôi thương con vất vả đi làm để kiếm tiền nuôi mẹ”, bà Dư xúc động nói.

Nhận đóa hoa từ đoàn tình nguyên viên, ông Nguyễn Đình Kiên (85 tuổi, ở Hải Phòng) không thể hiểu hết ý nghĩa do trí nhớ suy giảm nhưng vẫn nở nụ cười tươi, miệng liên tục nói lời cảm ơn. Các con đều sinh sống ở nước ngoài, vợ cũng già yếu không thể chăm sóc nên ông vào viện dưỡng lão cho có bạn hàn huyên tâm sự. Tuổi cao, trí nhớ giảm sút nhưng ông vẫn được mệnh danh là “nhà thơ” của viện dưỡng lão khi có thể đọc vanh vách nhiều tác phẩm.

Nghe tin có đoàn tình nguyên viên đến thăm và tặng hoa, bà Nguyễn Thị Xuân bỗng vui và háo hức hơn hẳn. Nhắc đến lễ Vu Lan, bà lại nhớ nhà, nhớ con cháu. Bà Xuân kể, các con đều thành đạt, định cư ở nước ngoài nên bà chỉ sống một mình trong căn nhà ở Gia Lâm. Từ ngày sức khỏe yếu, con cái không thể ở bên chăm sóc nên tài trợ cho bà nghỉ dưỡng tại viện dưỡng lão.

Ngồi sau bà Xuân, khuôn mặt ông Lê Thế Điệp (57 tuổi) cũng rạng rỡ hơn khi đón nhận những bó hoa từ tình nguyện viên. Bị tai biến liệt nửa người hơn chục năm nay, mọi cử chỉ và lời nói đều khó khăn nhưng ông Điệp lúc nào cũng nở nụ cười tươi, vui vẻ ôm chặt bó hoa. Theo lời kể của nhân viên viện dưỡng lão, từ khi bị tai biến, một tay vợ ông chăm sóc bất kể ốm đau. Nhưng rồi sức khỏe phụ nữ cũng có hạn, con cái lớn đi làm ăn không có nhiều thời gian ở bên. Gia đình đưa ông vào để có người chăm sóc chu đáo hơn.

Không chỉ bà Xuân, ông Điệp, nhiều người khác đều không giấu được niềm vui, sự xúc động khi nhận trên tay bó hoa sen đặc biệt mùa lễ Vu Lan.

Ngoài những người ở viện dưỡng lão, những người lớn tuổi già, neo đơn và nhiều người đang điều trị trong bệnh viện cũng được nhận những bó hoa tươi từ Tập đoàn Ecopark nhân dịp lễ Vu Lan. Trong số đó, có người vẫn đủ minh mẫn để hiểu hết ý nghĩa của ngày lễ Vu Lan song nhiều người chỉ còn sống trong ký ức chắp vá, lúc nhớ lúc quên. Dẫu vậy, trong mắt họ vẫn ánh lên niềm vui vì được sẻ chia yêu thương.

Rời viện dưỡng lão, bệnh viện, tập đoàn Ecopark tiếp tục dành tặng những đóa hoa sen cho những người cha, người mẹ vất vả, lam lũ trên phố.

“Tháng 7 mùa Vu Lan về là dịp để chúng ta nhớ đến bố mẹ, gia đình, người thân với tình yêu thương nhất. Những bông hoa này cũng thay cho lời Tập đoàn Ecopark muốn gửi gắm đến tất cả mọi người. Hãy tặng bông hoa này thay cho lời cảm ơn gửi đến những người bạn yêu thương nhất”, đại diện Ecopark cho biết.

Xem thêm

Dưỡng lão Diên Hồng tri ân ngày thương binh liệt sĩ

Ngày thương binh liệt sĩ là một ngày lễ lớn của dân tộc, là dịp để tri ân công lao to lớn của những anh hùng đã ngã xuống vì nền độc lập nước nhà. Hòa chung không khí đó, Trung tâm Dưỡng lão Diên Hồng cơ sở 2 đã tổ chức chương trình giao lưu văn nghệ và tặng quà tri ân cho các ông bà là cựu chiến binh, quân nhân đang an dưỡng tại trung tâm.

Để chuẩn bị cho chương trình, các bạn nhân viên đã ngày đêm tranh thủ tập luyện văn nghệ. Buổi trưa là lúc cho các cụ ăn xong, còn buổi tối thì tranh thủ giờ trực mọi người lại í ới gọi nhau đi tập. Mọi người không ai bảo ai, nhưng ai nấy đều cố gắng tập cho nhớ, cho đẹp, vì đó cũng là cách để tri ân các ông bà.

Mở đầu chương trình, các bạn nhân viên hóa thân thành những “cô gái mở đường” vượt qua mưa bom bão đạn để khai thông tuyến đường ra tiền tuyến. Những điệu múa như tái hiện lại một cách dí dỏm, đáng yêu công việc của các cô gái mở đường. Thấy các bạn múa, bà Thu cũng đứng dậy vỗ tay rồi vừa cười vừa múa theo.

Trong chương trình, các cụ được trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, với những bài hát đi cùng năm tháng như: Biết ơn chị Võ Thị Sáu, 5 anh em trên một chiếc xe tăng, Vết chân tròn trên cát, Tình nguyện,… Hay tiết mục múa “10 bông hoa bất tử” nói về sự hy sinh anh dũng của 10 cô gái Ngã ba Đồng Lộc lấy đi nước mắt của nhiều người. 

 

Chiến tranh đã đi qua mấy chục năm, nhưng nỗi đau thương mất mát dường như vẫn còn đó. Ở trong phòng, bà Dành lấy tay lau nước mắt, chiến tranh đã cướp đi của bà nhiều thứ. Bà nghẹn ngào kể về bố, về cậu em trai ra đi không về. Còn chồng bà thì đang là thương binh.

Còn bà Phúc cũng rưng rưng khi đọc lại bài thơ bà viết về người anh trai liệt sĩ của mình 

“Sao mãi anh chưa về

Hỡi anh trai liệt sĩ

Bốn chục năm có lẻ

Nước mắt đã cạn khô”

Cũng tại chương trình đại diện của trung tâm đã trao quà tri ân cho các cựu chiến binh, quân nhân đang an dưỡng tại Diên Hồng cơ sở 2 với lời biết ơn vô hạn.

Sau chương trình tri ân, người xem như được sống lại một thời kỳ vô cùng gian khó nhưng cũng đầy hào hùng. Và lớp trẻ Diên Hồng lại càng thấm thía, biết ơn những người đã xuống cho sự hòa bình của dân tộc.

Xem thêm

Câu chuyện vào dưỡng lão của cụ bà 80

“Diên Hồng là viện dưỡng lão phù hợp nhất với bà”, cô Đinh Thị Vân Chi con gái bà Triệu Thị Phương Xuyến chia sẻ.

Khởi đầu

Bà Triệu Thị Phương Xuyến (80 tuổi) hiện đang sinh sống tại viện dưỡng lão Diên Hồng cơ sở 4. Bà có 2 người con gái, con gái đầu ở Hà Nội, con gái út bên Mỹ. Trước đây ông bà không sống cùng với con cái, mà ở riêng tại Thụy Khuê cùng với một người giúp việc. Sau khi ông mất, bà cũng không về sống cùng các con, mà tiếp tục ở với giúp việc. Sau 7 năm, sức khỏe bà yếu hơn và bắt đầu có dấu hiệu lẫn tuổi già. Giúp việc lúc đó cũng xao nhãng việc nhà, lại không có chuyên môn y tế nên con gái quyết định tìm một nơi để bà được chăm sóc tốt hơn. 

Đầu tháng 12/2020, bà Xuyến bắt đầu với những ngày tháng đầu tiên tại trung tâm Dưỡng lão Diên Hồng cơ sở 2. Bà Xuyến ở cùng một cụ bà khác trong căn phòng gần 50m2 với đầy đủ tiện nghi. Mỗi ngày sau khi ăn sáng xong, 2 bà lại rủ nhau xuống phòng thể chất, rồi tham gia các hoạt động vui chơi tại trung tâm. Sau khi vào trung tâm bà được các bạn nhân viên xoa bóp, tập luyện nên căn bệnh đau lưng đã thuyên giảm không ít, bà ngủ ngon hơn, ăn uống cũng tốt hơn. Cô con gái thấy vậy cũng yên tâm phần nào.

Mặc dù đã ở quen và rất thích Diên Hồng nhưng lúc nào bà cũng có câu cửa miệng: “Mình phải ở nhà mình chứ, đấy đâu phải nhà mình”. Và bà bàn với con gái mua lại căn phòng mình đang ở. Ngồi trên ghế, bà cẩn thận viết từng chữ trong tờ giấy ủy quyền. Khi biết tin trung tâm đồng ý bán lại cho bà căn phòng đó, bà Xuyến phấn khởi lắm. Bà hí hửng cười bảo với bà Biển, người bạn cùng phòng: “Em mua căn phòng này rồi nhé, bây giờ chị cứ yên tâm ở với em, 2 chị em mình ở với nhau, không phải đi đâu hết”. Rồi bà ngồi ngắm nghía xem cái tủ mang từ nhà đến thì để ở đâu, rồi quần áo, đồ đạc.

Bà Xuyến tham gia hội thao Olympic tại trung tâm

Thay đổi

Cô Vân Chi, con gái bà chia sẻ: “Bà ở Diên Hồng được các bạn chăm sóc rất tốt, bà vui vẻ hẳn ra. Nhưng điểm trừ là không gian sân vườn của cơ sở không nhiều”. Chính vì vậy cô quyết định tìm nơi ở mới cho bà. Đó là một viện dưỡng lão tại Sóc Sơn với khuôn viên rộng rãi, nhiều cây xanh, vườn tược, ao hồ. Nhưng lúc này bệnh đau chân của bà lại tái phát, bà không thể đi dạo được. Sân vườn rộng bây giờ cũng không còn phù hợp với bà. Hơn nữa đường xá đi lại xa. Trong lúc đó, cơ sở 3 của Diên Hồng vừa khai trương, vừa gần nhà, vừa có sân vườn, không quá rộng nhưng cũng đủ để các cụ thoải mái đi dạo. Thế nên sau gần 2 tháng ở Sóc Sơn, cô Vân Chi và bà một lần nữa trở về Diên Hồng. Hiện tại bà đang an dưỡng tại cơ sở 4. Hành trình đi dưỡng lão của bà đã được cô Vân Chi ghi lại và đăng tải lên kênh youtube của mình.

Sau những lần thay đổi nơi ở và gần 2 năm sinh sống tại Diên Hồng, cô Vân Chi nhận thấy “Diên Hồng là viện dưỡng lão phù hợp nhất với bà. Càng các cơ sở sau của Diên Hồng thì cơ sở vật chất càng khang trang và hiện đại. Khuôn viên của trung tâm đủ rộng để có cây xanh, bóng mát và không khí trong lành cho các cụ thư giãn. Các cơ sở của trung tâm đều ở những vị trí yên tĩnh, xanh mát, không quá xa trung tâm nên rất thuận tiện đến thăm. Các bạn nhân viên thì có chuyên môn, trẻ trung, yêu thương các cụ, lúc nào cũng vui vẻ và thân thiện. Bây giờ hầu như bà không còn bị đau yếu vặt vãnh như ngày trước nữa, nên cô rất yên tâm khi gửi gắm bà”.

Bà Xuyến cùng các cụ bà chụp ảnh nhân dịp Giáng sinh

Vì trước đây bà từng ở Diên Hồng, nên sau khi quay lại bà cũng đã quen với cuộc sống tại trung tâm. Nơi có những người bạn già, những cháu nhân viên quen thuộc. Sáng sớm bà và những người bạn cùng phòng đi tập luyện, xoa bóp, rồi đi dạo dưới sân, nhâm nhi cốc nước trà. Thi thoảng các bạn dẫn đi chơi đâu đó chụp hình, rồi đi cà phê thưởng thức bánh ngọt đồ uống. Mặc dù bây giờ bà đã lẫn hơn trước, có khi vừa ăn xong bà đã quên mình ăn món gì. Nhưng khi hỏi bà ở trung tâm có vui không, thì bà mỉm cười bảo vui lắm, Hỏi bà có về nhà nữa không, thì bà bảo đây là nhà rồi.

Xem thêm

Tăng cường canxi cho người già bằng việc đi bộ

Chúng ta thường nghĩ bổ sung nhiều canxi sẽ giúp xương chắc khỏe. Nhưng thực tế, chúng ta có bổ sung bao nhiêu đi nữa, điều này cũng là không thể. Ngay cả các phi hành gia sống thời gian dài trên tàu vũ trụ được bổ sung liên tục một lượng lớn canxi, khi trở về Trái đất, họ vẫn bị loãng xương như bao người bình thường khác.

Một điều chúng ta nên biết là dưới tác dụng của trọng lực, xương chúng ta luôn chịu sức ép, không được vận động một cách tự do. Do đó, xương sẽ ngày càng yếu đi. Để có xương cốt rắn chắc, tôi khuyên các bạn nên đi bộ nhiều nhất có thể. Xương của chúng ta càng gánh trọng lực nhiều bao nhiêu, lượng canxi trong xương càng tăng lên bấy nhiêu. Ngoài ra, ở một số trường hợp, như khi cơ thể đang ở tình trạng đói lả, hay vào mùa hè, chúng ta uống quá nhiều nước, khiến cho hệ bài tiết tăng bài tiết các chất khoáng như canxi, natri… qua nước tiểu. Chúng ta sẽ gặp phải vấn đề cơ thể mất đi lượng lớn canxi. Nhưng đó đều là những trường hợp đặc biệt.

Giờ đây các bạn sẽ đặt câu hỏi vì sao người già nói chung tuổi càng cao thì lượng canxi càng giảm. Để cho dễ hiểu chúng ta hãy hình dung xương giống như một ngân hàng mà có thể gửi canxi ở đó. Nếu canxi trong máu giảm ngay lập tức có canxi từ xương bù vào. Nếu điều này tiếp tục tái diễn sẽ dẫn đến hình thành bệnh. Tuy nhiên nếu chế độ ăn uống của chúng ta hợp lý thì lượng ion canxi trong máu hay trong xương đều sẽ được giữ ở mức cân bằng với nhau. Vì vậy lượng canxi nạp vào không quá ảnh hưởng đến chất lượng xương, xương giòn là do chúng ta đi bộ quá ít.

Cho nên ở người già vì ít vận động nên xương ngày càng giòn đi cho dù họ có uống bao nhiêu canxi đi nữa. Một phần lý do của điều này là sự suy giảm các hormone. Hormone dù là ở nam giới hay nữ giới đều kích thích chuyển hóa các protein, tăng cường độ cứng của xương, độ dẻo, dai bền của cơ. Ở nam giới một số trường hợp tới tận năm 80 tuổi hormone vẫn được tiết ra với lượng nhiều như thời trẻ. Còn ở nữ giới hormone bắt đầu suy giảm từ năm 25 tuổi và đến năm 50 tuổi. Vào thời kỳ mãn kinh lượng hormone hầu như không còn được tiết ra nữa. Như thế cơ thể không thể tự duy trì mãi lượng hormone tiết ra, vì vậy chúng ta cần bổ sung lượng hormon thay thế. Hormon có thể thay thế được ở đây là Androgen. Androgen là một hormone thuộc nhóm hormone nam, được sản sinh bởi tuyến thượng thận – cơ quan nhỏ nằm ở phần trên đỉnh thận và là một thành phần không thể thiếu trong nhóm hormone nữ dù hàm lượng chất này ở nữ giới là rất nhỏ.

Những yếu tố phân tích ở trên đều là những yếu tố làm cho xương ngày càng khó lưu giữ được canxi trong xương. Bên cạnh đó việc thiếu vận động khi về già sẽ dẫn đến những cơn đau khớp gối và thắt lưng ngày một rõ rệt. Các cơn đau này sẽ giảm khả năng vận động có thể đến mức phải ngồi xe lăn từ đó xương lại càng yếu hơn. Vòng luẩn quẩn như vậy cứ tiếp tục tái diễn. Khi tôi nói đến đây một số người vốn ít vận động sẽ trở nên hăng hái lạ thường, đến mức sẵn sàng bỏ thời gian ra để đi bộ lên núi ngay lập tức. Tuy nhiên nếu ai trong số các bạn định làm vậy thì không nên vì tăng hoạt động đột ngột sẽ dễ khiến xương và hệ cơ gân khớp bị tổn thương. Chúng ta nên từ từ xây dựng một thói quen, không nên nhất thời làm việc này như kiểu quét nhà “một nhát đến tai, hai nhát đến gáy”

Tuổi xương của tôi là 28 trẻ hơn gần 30 tuổi so với tuổi đời, và tôi nghĩ có được điều này là do ngày bé tôi rất thích đi bộ. Cho nên quả thực sự lão hóa xương ở tuổi già có muốn liên hệ mật thiết với việc đi bộ lúc nhỏ. Do đó đi bộ khi trẻ rất tốt vì vậy nếu có con các bạn đừng để chúng ngồi yên trên ghế tàu điện hãy cho chúng tự do đi lại. Sự hoạt động đôi chân của chúng lúc đó quyết định sức khỏe của xương chúng mai kia.

Theo tác giả Yoshinori Nagumo

Xem thêm

Các cụ bà Diên Hồng trở về miền ký ức

Vừa qua, các cụ bà ở Diên Hồng đã được trở về với ký ức của những mùi hương thân thuộc trong buổi làm dầu dưỡng da tại Mộc Hương Việt Nam. Đây là một hoạt động rất thú vị mà không phải ai cũng có cơ hội để trải nghiệm thực tế.

Bước chân vào không gian nhỏ xinh của Mộc Hương, các bà ở Diên Hồng ngỡ ngàng bởi sự mộc mạc, gần gũi trong thiết kế. Trải nghiệm ấn tượng đầu tiên của các bà là được lựa chọn các loại gel rửa tay với hương thơm tự nhiên như thể đang cầm trên tay đúng loại quả, lá trong tên gọi. Mùi hương bạc hà, tía tô, hương nhu, cam, chanh, khuynh diệp làm các bà ngây ngất, ai cũng muốn thử thật nhiều mùi hương cho bõ công trải nghiệm.

Hoạt động làm dầu dưỡng cho người già

Sau khi hít hà đã đời khứu giác, các bạn Mộc Hương đưa các bà trở về những mùi hương quen thuộc trong ký ức. Đó là hương thơm ngát của lúa non mới lên đòng, hương hoa móng rồng ngào ngạt hay hương thơm quen thuộc của hoa bưởi, hoa chanh nồng nàn. Những câu chuyện vừa tếu táo, vừa thú vị xung quanh những mùi hương khuấy động không khí buổi workshop khiến tất cả cởi mở và hào hứng hơn.

Sau đó, các bà tiếp tục bước vào hành trình khám phá mùi hương đầy mê hoặc thông qua việc tìm hiểu các loại tinh dầu. Lần đầu tiên các bà được ngửi các mùi hương như hoắc hương, đàn hương, hoa cúc la mã, các loại quả mọng như quả mâm xôi, bách xù hay những mùi hương quen thuộc hoa nhài, cam, chanh, bưởi. Hàng trăm loại hương khác nhau được phân loại theo từng nhóm và tác dụng của chúng được nghệ sĩ mùi hương của Mộc Hương chia sẻ. Điều đặc biệt ấn tượng với các bà là mỗi loại tinh dầu mà Mộc Hương mua về đều là sản phẩm nguyên chất hữu cơ được nhập từ nước ngoài.

Hoạt động làm dầu dưỡng cho người già

Tiếp theo, các bà bước vào hoạt động chính của buổi workshop bằng việc lựa chọn cho mình ba loại tinh dầu thuộc ba nhóm khác nhau để mix cùng với dầu hạnh nhân an toàn cho mọi loại da với nhiều công dụng tuyệt vời cho da và tóc. Bởi vì mỗi tinh dầu có tác dụng khác nhau như giúp thư giãn, ngủ ngon, làm dịu da,… nên các bà cũng lựa chọn tinh dầu dựa theo nhu của mình. Sau khi cân đo đong đếm, mỗi bà đã tự cho ra đời sản phẩm dưỡng da độc nhất vô nhị với mùi hương mix yêu thích và đặt tên cho sản phẩm. Những cái tên như Dầu dưỡng Nguyệt Hương, Chiều Mưa, Hương Hội,… Bà Hồng – người làm xong đầu tiên hào hứng chia sẻ: “Đi như này thích quá, các bà vừa được cập nhật thêm kiến thức về các loại tinh dầu trong tự nhiên lại vừa được tự tay làm dầu dưỡng cho riêng mình. Bà rất vui vì được trải nghiệm, được trò chuyện, lại còn được mang quà về nữa.”

Các bà tự tay làm dầu dưỡng

Bà Tiện và bà Hội cũng vui ra mặt, các bà không chỉ cảm nhận mùi hương dầu dưỡng của mình còn thử dầu dưỡng của các bà khác và hứa hẹn sẽ chia sẻ cho nhau khi về trung tâm. “Đúng là một cơ hội trải nghiệm hiếm có mà chỉ ở Diên Hồng bà mới có được”, bà Tiện vui vẻ nói.

Workshop tự làm dầu dưỡng da tại Mộc Hương nằm trong chuỗi hoạt động cho người già của Trường học hạnh phúc Diên Hồng. Rất nhiều các hoạt động thú vị đang chờ các ông bà Diên Hồng tham gia và khám phá bản thân bởi lời hứa hẹn năm xưa “khi nào về hưu sẽ làm” vẫn còn nguyên giá trị.

Xem thêm

Tâm sự của những điều dưỡng trẻ tuổi đang chăm sóc người già

Người ta thường bảo nghề điều dưỡng “làm dâu trăm họ” vất vả. Nhưng làm dâu người già lại còn khó hơn bội phần.

Sau khi tốt nghiệp,  bạn bè của Hà Anh người thì tìm việc làm tại phòng khám, bệnh viện, người thì xin vào thẩm mỹ viện. Duy chỉ có Hà Anh lại lựa chọn công việc chăm sóc người cao tuổi tại Viện dưỡng lão Diên Hồng.

Công việc chăm sóc người già thường khá vất vả. Bởi vậy đâu ai nghĩ một cô bé mới ra trường lại lựa chọn nó làm điểm đến cho mình.

Chăm sóc các cụ ở Diên Hồng cho em cảm giác như được sống cùng với ông bà nội, ngoại. Từ bé em sống xa ông bà, nên em chỉ ước được gặp ông bà thật nhiều. Nhưng hiện tại thì ông bà em đều không còn nữa. Bây giờ em chỉ ước các ông bà ở trung tâm mãi luôn khỏe mạnh, sống lâu cùng với em và mọi người”, tâm sự của bạn Hà Anh, điều dưỡng viên Diên Hồng cơ sở 2 (23 tuổi). 

Hà Anh là một cô gái luôn tràn đầy năng lượng, hay mang lại tiếng cười cho mọi người. Nên ông bà và các bạn nhân viên ai cũng yêu mến. Vì xem ông bà ở đây như người thân của mình, nên Hà Anh hay tỉ tê tâm sự những lúc rảnh rỗi. “Hôm nào đi trực tầng 1, 2 thì em với bà Thanh lại tâm sự cùng nhau. Hai bà cháu kể cho nhau nghe bao nhiêu là chuyện, nào chuyện gia đình, chuyện bạn bè, công việc, hay chuyện từ ngày xửa ngày xưa của bà. Bà còn hỏi có người yêu chưa, bao giờ lấy chồng thì nhớ mời bà nữa”. Hay những hôm có chuyện buồn, ngồi thủ thỉ lại được bà vỗ về, xoa đầu, cảm giác mọi muộn phiền trong cuộc sống đều tan biến.

Nói về những khó khăn khi làm tại đây, Hà Anh chia sẻ: “Lúc đầu chưa quen nên công việc khá nhiều. Xong em còn phải nhớ tên từng cụ, tình trạng bệnh lý rồi thói quen để chăm sóc các cụ dễ hơn. Có những cụ dễ tính, dễ gần lắm nhưng cũng có những cụ khó tính, trái tính, không vừa ý các cụ là bị chửi. Nhưng mà nghĩ lại, các cụ nói em như thế là để em tiến bộ hơn thôi”.

Giống với Hà Anh, điều dưỡng Nguyễn Thị Thảo, điều dưỡng tại Diên Hồng cơ sở 3 (20 tuổi) cũng gặp khá nhiều khó khăn trong chăm sóc người cao tuổi. “Em không được đào tạo bài bản như ở trường lớp, mọi kiến thức đều là em tự học online nên kỹ năng thực hành hầu như không có. Bởi vậy em cần phải cố gắng nhiều hơn mới có thể nắm bắt tình hình các cụ để chăm sóc các cụ tốt hơn”, Thảo chia sẻ.

Ở độ tuổi đôi mươi, không ai nghĩ Thảo lại lựa chọn công việc chăm sóc người già trong viện dưỡng lão. Công việc mà mọi người thường nghĩ là nặng nhọc và vất vả. Thảo mỉm cười, bảo: “Em yêu người già, muốn được chăm sóc các cụ. Em thấy đây không chỉ là làm công ăn lương mà công việc của em còn rất nhân văn, em tự hào về điều đó”. Tình yêu thương mà Thảo dành cho các ông bà ở Diên Hồng chính là nguồn động lực để Thảo cố gắng hơn mỗi ngày. “Các cụ mỗi cụ một tính, có cụ lẫn, có cụ tỉnh nhưng các cụ đều đáng yêu, đến cả cách cụ chửi em cũng thấy đáng yêu”, Thảo bật cười chia sẻ. 

Sau những giờ làm việc, Thảo cùng các cụ bà ngồi quây quần trên giường chơi trò chơi, tiếng nói tiếng cười rộn rã khắp tầng.

Minh Toàn, điều dưỡng tại Diên Hồng cơ sở 4 (22 tuổi) chàng trai trẻ tuổi cũng mới chân ướt chân ráo bén duyên với nghề điều dưỡng chăm sóc người già. Ngày còn đi học, đi thực tập, Minh Toàn cũng chỉ tiêm truyền, chứ chưa bao giờ tắm, thay bỉm cho ai. Nên thời gian đầu học việc, Toàn đã rất lúng túng và gặp nhiều khó khăn. Hôm ấy, sau khi được quản lý hướng dẫn cách đóng cabot, Toàn được giao nhiệm vụ đóng cho một cụ ông. Nhưng từ lý thuyết đến thực hành là quãng đường rất xa nên sau khi đóng, cabot đã bị tụt và ông ướt hết người. Sau lần ấy, Toàn đã chú ý và có kinh nghiệm hơn nên không bị xảy ra tình trạng tương tự. 

Khi hỏi về lý do làm việc tại Diên Hồng, Minh Toàn tâm sự “Em thấy người cao tuổi là đối tượng cần được quan tâm chia sẻ nhiều nhất, nên em muốn cống hiến hết mình cho công việc này. Hơn nữa sau này em cũng có kinh nghiệm để chăm sóc ông bà, bố mẹ của mình”. Mặc dù thời gian đầu gặp nhiều khó khăn, nhưng sau gần 1 tháng học việc, Minh Toàn đã thông thạo gần hết công việc.

Anh Đỗ Trần Hồ Thắng (Tổng Giám đốc Diên Hồng) chia sẻ: “Nghề điều dưỡng đã khó, điều dưỡng chăm sóc các cụ già còn khó hơn. Bởi lẽ các bạn cần phải phối hợp với người không muốn phối hợp với mình. Cho các cụ ăn nhưng các cụ không chịu ăn, đưa các cụ đi tắm nhưng các cụ không chịu tắm,…Chính vì thế ngoài các phẩm chất của một người điều dưỡng, các bạn còn cần phải thật kiên trì, nhẫn nại và bao dung”. Không những thế các bạn còn phải làm bằng cả cái tâm và dành tình cảm cho các cụ thật nhiều.

Gia đình người cao tuổi cũng hay bảo: “Hiếm có viện dưỡng lão nào lại có nhiều điều dưỡng viên trẻ tuổi mà tâm huyết như ở Diên Hồng”. Có lẽ vì tình yêu của các bạn dành cho Diên Hồng, dành cho các cụ quá nhiều nên mới thế.

Xem thêm