Chào mừng quý khách đến với Diên Hồng

Giờ đón tiếp : 09h00-12h00 & 15h00-18h00 (7/7)
  Liên hệ : 0968 660 115/0342 86 56 86

Cụ ông ngoại quốc ở Diên Hồng và những điều chưa kể

Một buổi sáng đầu thu, tiết trời trong lành mát mẻ, cái nắng dần ngả sang màu vàng óng, không còn chói chang gay gắt như nắng mùa hạ, một vị khách đặc biệt từ phương xa không hẹn mà đến với Viện dưỡng lão Diên Hồng.

Ông Kwon Sang Soo được Đại sứ quán Hàn tại Việt Nam đưa đến Trung tâm.

Hôm nhập Trung tâm, ông ngồi trên chiếc xe lăn, mặc bộ quần áo đơn giản, đội chiếc mũ che đi gần nửa khuôn mặt. Điều làm mọi người chú ý hơn hết là nụ cười và ánh mắt của ông. Người nào gặp ông cũng cảm nhận được khí chất của người lãnh đạo, một tinh thần lạc quan, một ý chí chiến đấu bất diệt.


Ông cùng điều dưỡng nói chuyện với nhau trong buổi gặp đầu tiên.

Mỗi người có cơ duyên đến với Diên Hồng đều mang theo những câu chuyện đời của riêng mình. Thật may điều dưỡng Diên Hồng có thể nói tiếng Hàn nên các bạn nhân viên được hiểu thêm về cuộc đời ông. Ngay khi được gặp và nói chuyện bằng Tiếng Hàn với 1 bạn nhân viên, ông quá đỗi ngạc nhiên, khuôn mặt bỗng rạng rỡ lạ thường, rồi ông bắt đầu kể…

Men theo dòng ký ức ông kể, ông sinh ra ở một vùng quê xinh đẹp của xứ sở Kim chi. Tuổi thơ của ông là chuỗi những tháng ngày êm đềm bên gia đình. Bỗng đến một ngày, biến cố xảy ra khiến ông và gia đình ly tán, mỗi người một phương. Từ đó đến nay cũng đã 40 năm rồi.

Ông hay viết ra giấy để nói chuyện với mọi người.

Giọng ông run run kể rằng: “Tôi đi khắp nơi để tìm gia đình. Ở Hàn Quốc không thấy, tôi đi sang Trung Quốc. Lúc đó vừa không biết tiếng cũng không có công việc, với hai bàn tay trắng tôi cố gắng làm đủ mọi thứ để có tiền trang trải cuộc sống nơi đất khách quê người, vừa làm việc vừa nghe ngóng tin tức của gia đình”. Nhiều lần tưởng chừng như muốn bỏ cuộc, muốn gục ngã trước số phận nhưng khát khao cháy bỏng để tìm được gia đình vẫn luôn rạo rực trong ông khiến ông không thể từ bỏ.

Mọi ăn uống sinh hoạt của ông đều ở tại giường.

Rời Trung Quốc ông đến đất nước Việt Nam xinh đẹp. Ông bắt đầu lập nghiệp ở đây bằng việc mở một công ty ở Khu công nghiệp Đồng Văn, huyện Duy Tiên, tỉnh Hà Nam. Mặc dù bước đầu còn gặp nhiều khó khăn nhưng công ty ngày một phát triển và lớn mạnh. Ông chia sẻ: “Tôi không nghĩ đến việc lập gia đình, lấy vợ sinh con, tôi sợ đến một ngày nào đó rồi cũng phải chia ly mỗi người một ngả”. Ông bắt đầu lao vào công việc, lúc này chỉ có công việc mới khiến ông nguôi ngoai nỗi nhớ gia đình da diết.

Ông cùng điều dưỡng đi dạo buổi sáng.

Tưởng chừng cuộc đời đã bắt đầu mỉm cười với ông, nhưng không, 5 năm trước một cơn bạo bệnh bỗng đổ ập xuống khiến ông bị liệt nửa người phải. Khi mà nỗi đau đã đến tột cùng khiến cho cảm xúc trở nên chai lỳ thì nó sẽ hóa động lực để ta đi tiếp, ông đã vượt lên nỗi đau để thành công.

“Tôi thích con người Việt Nam, họ rất mến khách, lại nhiệt tình nồng hậu. Con gái Việt Nam rất đẹp, con gái của Viện dưỡng lão Diên Hồng cũng thế, xinh đẹp và khéo léo. Tôi ở đây cũng rất thoải mái, các bạn điều dưỡng còn phục hồi chức năng cho tôi. Trước khi vào đây tôi cũng đã tham quan một số nơi rồi nhưng không hiểu sao tôi lại muốn vào Diên Hồng”. Có lẽ nơi đây có cái không khí ấm cúng như gia đình khiến ông thấy gần gũi, thân quen.

Ông rất thích đọc báo và xem tin tức trên điện thoại.

Hằng ngày ông thường đọc báo, xem những tin tức về đất nước Hàn Quốc. Nỗi niềm tìm lại gia đình vẫn cứ đau đáu trong ông. Khi con người ta yếu đuối thì ta thường nghĩ về quê hương, về gia đình, về những điều ấm áp.

Mới đến Diên Hồng chưa lâu nhưng ông đã quen được với nhiều cụ mới.

“Tôi sẽ không ở đây lâu nữa, cũng sắp đến lúc trở về với quê hương rồi. Dù mới gặp nhau nhưng tôi rất thích nơi này, tôi sẽ nhớ cái tên Diên Hồng” đôi mắt đượm buồn, ông nghẹn ngào nói. Đến cái tuổi hơn nửa đời người rồi, con người ta chỉ mong tìm thấy được bến đỗ bình yên trong tâm hồn. Diên Hồng cũng vậy luôn ấp ủ một ước muốn sẽ là nơi bình yên để các cụ cao niên an dưỡng tuổi già, là ngôi nhà chan chứa tình yêu thương.

Xem thêm

Cụ ông ngoại quốc ở Diên Hồng và những điều chưa kể

Một buổi sáng đầu thu, tiết trời trong lành mát mẻ, cái nắng dần ngả sang màu vàng óng, không còn chói chang gay gắt như nắng mùa hạ, một vị khách đặc biệt từ phương xa không hẹn mà đến với Viện dưỡng lão Diên Hồng.

Ông Kwon Sang Soo được Đại sứ quán Hàn tại Việt Nam đưa đến Trung tâm.

Hôm nhập Trung tâm, ông ngồi trên chiếc xe lăn, mặc bộ quần áo đơn giản, đội chiếc mũ che đi gần nửa khuôn mặt. Điều làm mọi người chú ý hơn hết là nụ cười và ánh mắt của ông. Người nào gặp ông cũng cảm nhận được khí chất của người lãnh đạo, một tinh thần lạc quan, một ý chí chiến đấu bất diệt.

Nụ cười của ông luôn mang lại cho mọi người tinh thần lạc quan.

Mỗi người có cơ duyên đến với Diên Hồng đều mang theo những câu chuyện đời của riêng mình. Thật may điều dưỡng Diên Hồng có thể nói tiếng Hàn nên các bạn nhân viên được hiểu thêm về cuộc đời ông. Ngay khi được gặp và nói chuyện bằng Tiếng Hàn với 1 bạn nhân viên, ông quá đỗi ngạc nhiên, khuôn mặt bỗng rạng rỡ lạ thường, rồi ông bắt đầu kể…

Men theo dòng ký ức ông kể, ông sinh ra ở một vùng quê xinh đẹp của xứ sở Kim chi. Tuổi thơ của ông là chuỗi những tháng ngày êm đềm bên gia đình. Bỗng đến một ngày, biến cố xảy ra khiến ông và gia đình ly tán, mỗi người một phương. Từ đó đến nay cũng đã 40 năm rồi.

Giọng ông run run kể rằng: “Tôi đi khắp nơi để tìm gia đình. Ở Hàn Quốc không thấy, tôi đi sang Trung Quốc. Lúc đó vừa không biết tiếng cũng không có công việc, với hai bàn tay trắng tôi cố gắng làm đủ mọi thứ để có tiền trang trải cuộc sống nơi đất khách quê người, vừa làm việc vừa nghe ngóng tin tức của gia đình”. Nhiều lần tưởng chừng như muốn bỏ cuộc, muốn gục ngã trước số phận nhưng khát khao cháy bỏng để tìm được gia đình vẫn luôn rạo rực trong ông khiến ông không thể từ bỏ.

Rời Trung Quốc ông đến đất nước Việt Nam xinh đẹp. Ông bắt đầu lập nghiệp ở đây bằng việc mở một công ty ở Khu công nghiệp Đồng Văn, huyện Duy Tiên, tỉnh Hà Nam. Mặc dù bước đầu còn gặp nhiều khó khăn nhưng công ty ngày một phát triển và lớn mạnh. Ông chia sẻ: “Tôi không nghĩ đến việc lập gia đình, lấy vợ sinh con, tôi sợ đến một ngày nào đó rồi cũng phải chia ly mỗi người một ngả”. Ông bắt đầu lao vào công việc, lúc này chỉ có công việc mới khiến ông quên đi nỗi nhớ gia đình da diết.

Tưởng chừng cuộc đời đã bắt đầu mỉm cười với ông, nhưng không, 5 năm trước một cơn bạo bệnh bỗng đổ ập xuống khiến ông bị liệt nửa người. Khi mà nỗi đau đã đến tột cùng khiến cho cảm xúc trở nên chai lỳ thì nó sẽ hóa động lực để ta đi tiếp, ông đã vượt lên nỗi đau để thành công.

Dù bị tai biến liệt nửa người nhưng ông vẫn tự xúc cơm ăn.

“Tôi thích con người Việt Nam, họ rất mến khách, lại nhiệt tình nồng hậu. Con gái Việt Nam rất đẹp, con gái của Viện dưỡng lão Diên Hồng cũng thế, xinh đẹp và khéo léo. Tôi ở đây cũng rất thoải mái, các bạn điều dưỡng còn phục hồi chức năng cho tôi. Trước khi vào đây tôi cũng đã tham quan một số nơi rồi nhưng không hiểu sao tôi lại muốn vào Diên Hồng”. Có lẽ nơi đây có cái không khí ấm cúng như gia đình khiến ông thấy gần gũi, thân quen.

Hằng ngày ông thường đọc báo, xem những tin tức về đất nước Hàn Quốc. Nỗi niềm tìm lại gia đình vẫn cứ đau đáu trong ông. Khi con người ta yếu đuối thì ta thường nghĩ về quê hương, về gia đình, về những điều ấm áp.

“Tôi sẽ không ở đây lâu nữa, cũng sắp đến lúc trở về với quê hương rồi. Dù mới gặp nhau nhưng tôi rất thích nơi này, tôi sẽ nhớ cái tên Diên Hồng” đôi mắt đượm buồn, ông nghẹn ngào nói. Đến cái tuổi hơn nửa đời người rồi, con người ta chỉ mong tìm thấy được bến đỗ bình yên trong tâm hồn. Diên Hồng cũng vậy luôn ấp ủ một ước muốn sẽ là nơi bình yên để các cụ cao niên an dưỡng tuổi già, là ngôi nhà chan chứa tình yêu thương.

Xem thêm

Học sinh Hà Nội khuấy động Viện dưỡng lão Diên Hồng

Tuần qua các bạn tình nguyện viên bên dự án Les Coeurs D’or trực thuộc dự án tổng Green Summer Project Hanoi đã đến trò chuyện và giao lưu với các cụ trong Viện dưỡng lão Diên Hồng.

Sáng sớm trời mưa rả rích, mọi người còn đang vùi mình trong chăn tận tưởng ngày cuối tuần, thì các bạn, những tình nguyện viên không ngại mưa gió đã đến với Diên Hồng. Bằng thứ tình cảm ngây thơ, trong sáng, các bạn học sinh mang niềm vui và yêu thương đến với các cụ.

Không khí ấp áp, thân thuộc giữa các cụ và các bạn.

Các bạn đã chuẩn bị những trò chơi thật thú vị, phù hợp với người cao tuổi như là chơi bowling, sờ đoán đồ vật hay là ném bóng vào rổ.

Bà Hoạt tươi cười đón lấy quả bóng từ các bạn, hóm hỉnh cười nói: “Ở Trung tâm bà cũng hay chơi cái trò này lắm. Nhưng bà ném quả bóng to to cơ, chứ quả này bé quá”. Bằng kinh nghiệm của mình, bà rướn người nhẹ nhàng tung quả bóng rơi trúng vào trong rổ. Bà Tuyết còn gian lận chạy đến bỏ luôn quả bóng vào rổ làm cho các cụ khác cười ầm lên thích thú.

Một số hoạt động trong buổi giao lưu.

Hấp dẫn nhất là lúc chơi sờ đoán đồ vật. Các cụ sờ sờ nắn nắn một hồi nhưng nghe chừng khó quá lại đặt xuống chuyển sang đồ khác. Cụ nào đoán đúng sẽ nhận được món quà chính là đồ vật mà mình vừa đoán. Đến lượt bà Bảo chơi, bà nháy mắt tinh nghịch bảo các bạn: “Hay là bà cứ bốc được cái nào thì cho bà xin luôn cái đấy nhé, chứ bà không đoán được đâu”. Xong rồi bà cười phá lên, khuôn mặt đầy những dấu vết thời gian bỗng nhiên lại rạng rỡ, vui tươi đến lạ.

Bà Bảo chơi trò đoán đồ vật cùng các bạn.

Bạn Phan Bằng An (Trưởng Ban tổ chức mùa 2) tâm sự. “Đến Viện dưỡng lão Diên Hồng, chúng em muốn gửi gắm vào đó chút niềm vui, chút yêu thương và một chút sẻ chia đến các cụ. Lần đầu gặp gỡ nhưng các cụ thật dễ mến và ấm áp. Ngồi tâm sự với các cụ chúng em có thêm được nhiều kinh nghiệm sống quý báu”. Các bạn học sinh dự án Les Coeurs D’or quây quần bên bà Liên nghe bà kể chuyện ngày xửa ngày xưa. Bà nghiêng người, cười móm mém, đôi mắt long lanh khi kể về chuyện tình yêu của mình. Tình yêu làm cho con người ta bỗng chốc thấy yêu đời, làm cho dòng chảy thời gian trở nên hiền hòa hơn bao giờ hết. Không những thế, bà còn chỉ cho các bạn bí quyết để có người yêu làm các bạn hào hứng vô cùng.

Các bạn thích thú nghe bà Liên kể chuyện ngày xưa.

Sau một ngày tại Trung tâm, các bạn chia sẻ: “Hôm nay có lẽ là ngày chủ nhật ý nghĩa nhất trong mùa hè của Les Coeurs D’or. Các cụ Viện dưỡng lão Diên Hồng thân thiện, gần gũi như ông bà, người thân của chúng mình vậy. Qua ngày hôm nay, chúng mình cũng thấu hiểu, cảm nhận sâu sắc hơn về tình yêu thương con cháu nói riêng và tình cảm gia đình nói chung. Từ đó chúng mình cũng biết ơn và yêu thương ông bà bố mẹ nhiều hơn. Hãy trân trọng tình cảm của tất cả mọi người đối với mình, trao đi để nhận lại yêu thương và lan tỏa yêu thương.”

Cảm ơn các bạn, những người mang yêu thương đến với các cụ. Chúc các bạn gặp nhiều may mắn và thành công trên đường đời.

Xem thêm

Người già trong viện dưỡng lão “phải lòng” các bạn trẻ.

Đến với Trung tâm một ngày đầu thu, khi mà cái nắng chói chang của mùa hè đã dịu bớt, các bạn, những thực tập sinh của ngành Công tác xã hội, trường Đại học Khoa học Xã Hội và Nhân Văn. Ở cái tuổi đôi mươi tràn trề nhựa sống ấy, các bạn đến mang theo nguồn năng lượng tươi mới, đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Nụ cười của các cụ khi gặp các bạn thực tập

Khi nhìn thấy các bạn thực tập đến là các cụ cười tươi lắm. Bà Cẩm vốn yêu mến các bạn trẻ nên vừa nghe tiếng các cháu đến, liền đẩy vội cái gậy chữ U, rảo bước thật nhanh ra xem. Vừa thấy các cháu bà liền ôm chầm lấy, cười cười vỗ lưng một đứa mà bảo rằng: “Ôi các cháu của bà, lại đây với bà nào. Các bạn cũng vậy, như những chú chim non sà vào lòng các cụ mà nũng nịu. Thấy cảnh tượng ấy người nhà không khỏi xúc động. Dù chưa một lần gặp mặt, nhưng tình cảm mà mọi người trao cho nhau thật tự nhiên, thân thuộc tựa như đã quen từ lâu.

Không khí ấm áp giữa các cụ với các bạn thực tập.

Vốn mang những định kiến về Viện dưỡng lão nhưng khi đến Diên Hồng. Nhiều người không khỏi ngạc nhiên khi gặp gỡ các cụ nơi đây. Cũng giống như bạn Thanh Hải, trưởng nhóm thực tập. Bạn chia sẻ lần đầu tiên đến với Trung tâm bạn rất ngạc nhiên. “Em không nghĩ một Trung tâm dưỡng lão lại có bầu không khí gần gũi, ấm áp đến vậy. Em còn khá bất ngờ vì Trung tâm rất sạch sẽ, trang thiết bị hiện đại, khang trang”.

Một số hoạt động của các bạn thực tập.

Bạn Ngọc Anh cho biết thêm: “Trước đây em có đi thực tập ở một Trung tâm bảo trợ xã hội, nhưng ở đấy toàn là các bạn nhỏ. Còn lần này thì là các cụ, em thấy rất bỡ ngỡ vì không biết phải làm những gì, phải chăm các cụ thế nào? Nhưng dần dần em thấy các cụ rất hiền, lại còn đáng yêu nữa”. Các bạn đều nghĩ các cụ như ông bà của mình vậy, để sau đợt thực tập này lại có thêm nhiều kinh nghiệm để chăm sóc ông bà của mình.

Bạn thực tập cẩn thận cho cụ bà uống sữa.

Phần lớn người cao tuổi thường ít vận động và có suy nghĩ nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt. Nhưng điều đó lại không tốt chút nào, nó sẽ làm cho cơ thể kém thích nghi và dễ mắc bệnh hơn. Biết được điều đó các bạn thực tập đã hướng dẫn các cụ những bài thể dục nhẹ nhàng. Các bài tập này vừa vận động tay chân để giúp lưu thông máu tốt hơn, giúp cho người già cải thiện sức khỏe. Cụ nào chưa quen hoặc chân tay yếu khó tập là các bạn chạy tới giúp đỡ ngay. “Ông ơi ông giơ tay lên giống cháu này”, “Bà nắm tay lại như thế này bà nhé”. Các cụ thấy vậy cũng động viên nhau cùng tập, vừa vui vừa có sức khỏe.

Các bạn hướng dẫn các cụ tập thể dục.

Đến với Trung tâm các bạn còn mang theo bao nhiêu là hoạt động thú vị, bổ ích. Nào là cùng nhau làm bánh trôi nước, tập vẽ, chơi ném bóng, trồng cây hay gấp những hình con vật ngộ nghĩnh đáng yêu.

Các cụ chơi trò ném phi tiêu.

Còn nhớ cái hôm các cụ chơi ném bóng vào rổ. Bà Bảo với bà Tuyết thách đấu nhau xem ai ném trúng. Kết quả cả hai bà đều ném trượt ra ngoài, xong rồi nhìn nhau cười phá lên sung sướng. Ừ thì các cụ mà, cứ để các cụ làm những gì mình thích, cuộc sống còn được bao lâu mà lo nghĩ.

Bà Tuyết vui vẻ nhìn thành quả của mình.

Bạn Hương Ly chia sẻ: “Em nghĩ mặc dù các cụ được chăm lo chu toàn về sức khỏe nhưng sâu thẳm bên trong các cụ vẫn nhớ con, nhớ cháu nên sẽ cô đơn, buồn tẻ. Vì thế chúng em nghĩ ra những trò chơi hay hoạt động thú vị vừa tạo bầu không khí vui tươi mà các cụ cũng được tự tin làm điều mình thích. Đặc biệt khi trồng cây để các cụ cảm thấy mình vẫn là người có ích”.

Hai bà cháu đang nói chuyện gì mà vui thế nhỉ?

Mặc dù các bạn còn là sinh viên nhưng kỹ năng giao tiếp với người cao tuổi rất tốt. Các bạn còn kể: “Bà Mẫn đáng yêu lắm? Nhưng vẫn lười ăn. Có hôm chúng em còn phải nịnh mãi bà mới chịu ăn cơm. Bọn em thấy các cụ ăn hết xuất cơm thôi là bọn em vui cả ngày rồi.”

Hai bà cháu chăm chú vẽ quá.

Các bạn mới đến có mấy hôm thôi mà các cụ ra chiều thích lắm, chưa thấy các bạn đến là các cụ liền nhắc luôn. Hôm nay người nhà bà Liên vào thăm mang theo ít hoa quả bánh kẹo cho bà. Bà liền nhặt mấy cái bánh bỏ vào một cái túi nhỏ xinh rồi cất đi. Bà bảo cái này bà để dành cho mấy cháu thực tập đấy. Bà Hiền còn đòi nhận cháu dâu luôn, bà bảo bà có đứa cháu trai, cháu nào chưa có người yêu bà giới thiệu cho.

Các cụ chuẩn bị chơi trò gì thế nhỉ?

Bạn Thanh Hải chia sẻ: “Khi mình làm bất cứ điều gì bằng cái tâm thì mình sẽ nhận lại được tình yêu thương. Chúng em đến với các cụ cũng chỉ bằng những tình cảm giản dị, trong sáng, cũng chỉ mong các cụ có được niềm vui”. Thật vậy đến cái tuổi gần đất xa trời rồi, người già cũng chẳng mong sang giàu hay phú quý gì, mà chỉ mong cuộc sống được an nhiên, vui vẻ.

Xem thêm

Các cụ U80 vẫn háo hức đi học như lớp trẻ

Tuần qua Thạc sỹ luật Cao Phan Long – Giảng viên trường Đại học Thủ đô Hà Nội, Văn phòng luật công chúng Olympia đã đến Diên Hồng để chia sẻ, giải đáp thắc mắc với các cụ về Luật thừa kế.

Khi biết trung tâm chuẩn bị có khóa học về Luật thừa kế thì các cụ ra chiều hào hứng lắm, bà Kế mặc dù mắt đã không còn nhìn thấy nhưng vẫn đăng ký đầu tiên. Bà còn khoe với các cụ khác rằng đi học xong về sẽ kể lại cho mọi người nghe nữa. Có cụ còn chuẩn bị trước những câu hỏi ra giấy để không bị quên. Vào ngày diễn ra buổi học, bà Liên, bà Hiền còn ngủ dậy sớm hơn mọi ngày vì sợ tới lớp muộn. Nhưng ánh mắt ai cũng nhìn xa xăm, nhìn về cái ngày mình còn là những đứa trẻ, ngày đầu tiên được mẹ dắt tay đến trường.

bà Kế hào hứng đăng ký đi học đầu tiên

  Đến với buổi học, các cụ ai cũng mang theo suy nghĩ riêng của mình. Nhìn các cụ chăm chú nghe giảng, thi thoảng có cụ nhíu mày chắc là chỗ này khó quá cụ nghe không hiểu. Khi thầy lấy ví dụ các cụ cũng nhiệt tình trao đổi thảo luận lắm, chỗ nào không hiểu là hỏi thầy liền.

một số hình ảnh của buổi học

 Các cụ đi học không hoàn toàn là đến để biết cách chia tài sản như thế nào, mà còn gợi lại mấy chục năm về trước cái ngày còn được cắp sách tới trường. Đến cái tuổi “thất thập cổ lai hy” các cụ cũng chỉ muốn dành những gì mà cả đời mình tích cóp được để cho con cháu, cho những người thân yêu của mình. Bà Kế cũng chia sẻ: “Tôi cũng chẳng có tiền bạc gì cả, bây giờ vào Trung tâm ở thì mọi thứ đều do đứa cháu đích tôn của tôi nó lo, nên có cái sổ đỏ tôi cũng muốn để dành cho nó”.

một số hình ảnh của buổi học

  Khi hỏi bà Cẩm có cảm nhận gì về buổi học hôm nay không thì bà bảo bà phấn khởi lắm, nhờ buổi học này mà bà biết thêm được nhiều điều, tài sản bà cũng không có gì đâu nhưng vẫn cứ phải công bằng.

học xong các cụ còn được đi chụp ảnh kỷ yếu xinh đẹp nữa

  Kết thúc buổi học các cụ còn được chụp ảnh kỷ yếu, lưu giữ lại khoảnh khắc đáng nhớ này. Cũng giống như lớp trẻ, các cụ vẫn rất hồn nhiên, mơ mộng, vẫn thích sửa soạn, vẫn thích điệu đà, vẫn mê cái đẹp lắm. Nhìn những nét mặt tươi cười, những nụ cười giòn tan làm ta thêm yêu cuộc sống biết bao.

Xem thêm

Đưa bố mẹ già vào viện dưỡng lão là có hiếu hay bất hiếu?

Việc đưa người già vào các viện dưỡng lão vẫn còn nhiều chiều ý kiến trái chiều. Không ít người còn giữ quan niệm để bố mẹ già vào viện dưỡng lão là bất hiếu.

Như đã đề cập trong các bài viết trước, cuộc sống của những người cao tuổi tại các trung tâm dưỡng lão có nhiều thuận tiện cho việc chăm sóc sức khỏe. Tuy nhiên, quá trình sinh hoạt của họ cũng có nhiều chuyện “dở khóc, dở cười”.

Đặc biệt, nhiều người già phải xa gia đình, con cháu và còn nhiều quan điểm khác nhau về việc gửi bố mẹ già tới viện dưỡng lão. Phóng viên Lao Động đã có cuộc trao đổi với bà Hoàng Thị Thu Ngân – Phó Giám đốc Viện dưỡng lão Diên Hồng (Quận Hà Đông, Hà Nội) để tìm hiểu rõ hơn về vấn đề này.

Bà Hoàng Thị Thu Ngân (đứng) – Phó Giám đốc Viện dưỡng lão Diên Hồng. Ảnh Vương Đông

Quan niệm về việc gửi cha mẹ già vào viện dưỡng lão hiện nay vẫn có nhiều ý kiến khác nhau. Có ý kiến cho rằng, gửi người thân vào viện dưỡng lão là bất hiếu. Bà có chia sẻ gì về điều này?

– Trước tiên, tôi muốn nói rằng, các gia đình nếu có thể hãy tự chăm sóc bố mẹ. Bởi vì dù thế nào chăng nữa thì bản chất thói quen của người phương Đông là bố mẹ thích được gần con cái.

Tuy nhiên, “chữ hiếu” bây giờ cần được thay đổi. Tức là “có hiếu” không phải là luôn giữ bố mẹ ở bên cạnh mình mà là tôn trọng và làm theo ý muốn của bố mẹ, ít nhất là khi họ còn tỉnh táo. Nếu như bố mẹ muốn ở nhà thì nên để ông bà ở nhà, còn nếu bố mẹ muốn đi viện dưỡng lão thì nên đưa các cụ đến.

Với những trường hợp mà các gia đình không có đủ điều kiện về thời gian, bởi quá bận rộn với công việc và không có kỹ năng chăm sóc người cao tuổi, nhất là khi các cụ ốm bệnh thì nên suy nghĩ tới việc đưa các cụ vào trung tâm dưỡng lão. Bởi tại đây sẽ có các điều dưỡng, những người có chuyên môn về chăm sóc người cao tuổi. Mặt khác, tại trung tâm dưỡng lão cũng sẽ có nhiều cụ già, họ có thể làm bạn, nói những câu chuyện xưa và chia sẻ cùng nhau. Đó cũng là một điều thuận lợi.

Người cao tuổi tham gia các hoạt động tập thể vui vẻ trong Viện dưỡng lão Diên Hồng

Thưa bà, hiện nay, những nhóm người cao tuổi nào thường được gửi chăm sóc tại các viện dưỡng lão?

– Hiện có 3 nhóm người già vào các viện dưỡng lão. Nhóm thứ nhất là các cụ già thích và chủ động vào viện dưỡng lão, không muốn làm phiền tới các con, muốn được làm bạn cùng những người cao tuổi nên đề xuất vào đây.

Nhóm thứ 2 là các cụ vẫn còn khỏe mạnh và minh mẫn nhưng thường xuyên ở nhà một mình, các con đề xuất các cụ vào các viện dưỡng lão.

Nhóm thứ 3 là các cụ có vấn đề về sức khỏe, có thể mắc một số bệnh mãn tính, có những trường hợp bị lẫn, con cái gặp khó khăn để chăm sóc tốt nhất cho bố mẹ nên đưa vào viện dưỡng lão để được chăm sóc tốt hơn. Đây là nhóm được đưa vào viện dưỡng lão nhiều nhất.

Nhân viên chăm sóc cho các cụ già tại viện dưỡng lão. Ảnh Vương Đông

Vào viện dưỡng lão, người già có cảm thấy cô đơn khi xa gia đình?

– Người già thường cảm thấy mình cô đơn khi không có con cháu hỏi han, quan tâm mỗi ngày. Đây là tâm lý chung mà người già thường gặp phải khi con cháu quá bận lo toan công việc, không ai bên cạnh mình. Cũng từ đây, những người cao tuổi thường sống trong tâm trạng buồn tủi và suy nghĩ nhiều dẫn đến suy nhược và ảnh hưởng đến sức khỏe.

Cách duy nhất để hạn chế được tình trạng này không đâu khác ngoài những lời hỏi han, quan tâm từ phía những người xung quanh. Tại các trung tâm dưỡng lão, điều dưỡng viên được đào tạo để chăm sóc người cao tuổi nên mọi thứ sẽ tốt cho các cụ hơn.

Ban đầu nhiều cụ vào các trung tâm dưỡng lão đều nhớ nhà và chỉ muốn về. Do vậy bước đầu khi các cụ vào viện, các điều dưỡng thường xuyên phải hỏi han, trò chuyện trong tâm thế là người thân, người nhà. Như vậy, họ sẽ cảm thấy không còn cô đơn nữa.

– Cảm ơn bà đã chia sẻ!

Theo Vương Trần – Phạm Đông (Lao Động)

Xem thêm

Nơi các cụ già ngồi xe lăn đua tốc độ, nâng cử tạ bằng giỏ hoa quả

Những môn thi đấu thể thao trong kỳ thi Olympic được “chế” lại thành các trò chơi vận động nhẹ giúp các cụ già rèn luyện sức khỏe.

Trong bộ đồng phục màu xanh, chị Nguyễn Thu Hà – điều dưỡng viên Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng (Hà Đông, Hà Nội) đi một vòng quanh các cụ già hỏi thăm sức khỏe từng người. Dứt lời, chị lấy chiếc ghế ngồi ngay cạnh cụ Hoàng Thị Cẩm (85 tuổi – một người có thâm niên lâu năm sống trong viện dưỡng lão Diên Hồng) và kể cho chúng tôi về quá trình rèn luyện sức khỏe của gần trăm cụ già tại đây.

Chị Hà hóm hỉnh cho biết, ở đây rất nhiều cụ già đã giành được các huy chương vàng, bạc, đồng ở kỳ thi thể thao do trung tâm tổ chức thường niên. Đó là các trò chơi, các môn thể dục biến tấu từ các môn thi đấu trong Thế vận hội như môn ném lao, ném đĩa, cầu lông, cử tạ, đua xe, bắn súng, bowling…nhưng được tổ chức lại theo một cách rất sáng tạo.

Các cụ già thi môn “đua xe lăn“

“Cụ thể, như môn đua xe được “chế” lại thành các cụ cùng ngồi xe lăn đua cùng nhau. Môn thi cử tạ thì được chế lại 2 giỏ đựng hoa quả 2 bên, thanh tạ ở giữa là một cây gậy nhẹ. Hay như môn bắn súng thì các cụ được bắn súng nhựa với mũi tên có gắn đầu cao su, môn bowling thì các cụ dùng quả bóng ném vào các chai nhựa… Những trò chơi vận động mang lại rất nhiều niềm vui cho các cụ già” – chị Hà nói.

Kể về kỳ thi gần đây nhất, cụ Đính với mái tóc bạc trắng, khuôn mặt cũng đã xuất hiện nhiều nếp nhăn vì tuổi cao cho hay, cụ mới giành được huy chương đồng trong môn thi bắn súng. Theo cụ, lúc đầu cụ định từ chối thi vì lý do sức khỏe. Tuy vậy, buổi sáng ngày tổ chức thi, vì quá háo hức nên cụ đã nhờ điều dưỡng hỗ trợ thay quần áo đẹp, tết tóc gọn gàng rồi nhanh chóng ăn sáng để xuống sân.

Cụ Đính dù đã 94 tuổi nhưng còn rất minh mẫn
Cụ Đính dù đã 94 tuổi nhưng còn rất minh mẫn

“Ban đầu tôi chỉ muốn xuống cổ vũ cho các cụ khác nhưng thấy không khí náo nhiệt, các cụ thi vui quá, tôi cũng muốn thi môn bắn súng vì không cần dùng sức nhiều”, cụ Đính tâm sự.

Mới giành được huy chương vàng trong môn “đua xe lăn” ở kỳ thi gần đây, cụ Dương Văn Tỵ (93 tuổi) khi thi còn tỏ ra rất hứng thú và hỏi rất kỹ về cách thi như “khi bắt đầu là trọng tài phất cờ hay thổi còi hay hô như thế nào hả cháu? Ông đi như thế này có ổn không?

Cụ chia sẻ: “Lần đầu được dự thi thế này tôi bất ngờ và thấy rất lạ. Sau trò chơi chúng tôi còn có thưởng, đó quả là sự động viên tinh thần cho những người già lần đầu được thi đấu thể thao thế này”.

Người cao tuổi tại Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng thi môn Bowling

Theo các điều dưỡng viên tại trung tâm dưỡng lão Diên Hồng, những trò chơi vận động nhẹ như vậy đã phần nào kiểm tra được sức khỏe của các cụ, đồng thời giúp mọi người thường xuyên vận động, tập luyện để tăng cường sức khỏe. Còn với những môn chơi tập thể đòi hỏi sự khéo léo kết hợp nhịp nhàng của các cụ trong cùng đội chơi đã giúp các cụ thể hiện sự dẻo dai, nhanh nhẹn và sự chuẩn xác.

Đây không chỉ là nơi để các cụ thể hiện mình, sự tham gia của đông đảo các cụ cũng truyền cảm hứng để các cụ khác dù sức khỏe yếu nhưng vẫn nỗ lực để hòa mình vào không khí sôi nổi nơi đây. Những hoạt động như thế này giúp giải phóng endorphin làm cải thiện tâm trạng cho người cao tuổi rất tốt.

Theo Phạm Đông – Trần Vương (Lao động)

Xem thêm

Chuyện chưa kể về nơi ở của gần trăm người cao tuổi

Tại Hà Nội có một nơi gần trăm cụ già hàng ngày đang sống và làm bạn với nhau, xảy ra không ít câu chuyện vui, buồn hiếm thấy…

“Mình 18 tuổi”

Có mặt tại Viện dưỡng lão Diên Hồng cơ sở 1 (Phường Yên Nghĩa, Hà Đông, Hà Nội) những ngày đầu tháng 7, chúng tôi không khỏi bất ngờ khi được nghe những câu chuyện về gần trăm cụ già cùng chung sống tại ngôi nhà chung.

Trong căn phòng trung tâm ở tầng 2, vài chục người cao tuổi ngồi tập trung cùng nhau. Nhiều cụ già cùng chăm chú xem các chương trình tivi, có người lại đọc báo, người nghe nhạc và có cụ già thì hướng mắt về phía cửa sổ nhìn về phía xa xa. Họ cùng nhau sống chung, làm bạn với tuổi già và cũng không ít câu chuyện “dở khóc, dở cười” mà không nhiều người tường tận.

Người già trở thành bạn bè thân thiết, chăm sóc nhau trong viện dưỡng lão

Mỉm cười chào hỏi một lượt các cụ già tại đây, chị Hoàng Thị Thu Ngân – Phó Giám đốc Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng cho hay, ở cái tuổi xưa nay hiếm, người cao tuổi không chỉ gặp nhiều vấn đề về sức khỏe, bệnh tật mà đời sống tinh thần của họ cũng có rất nhiều những khúc mắc. Hiện nay tại trung tâm dưỡng lão Diên Hồng cơ sở 1 có 75 cụ đang sống và sinh hoạt tập thể nên các điều dưỡng cũng phải rất khó khăn để chiều được ý của các cụ.

Chỉ vào những bức ảnh được treo trên bức tường về hoạt động của các cụ già, chị Ngân kể: “Ở đây có những cụ rất tỉnh táo, nhưng khi hỏi tuổi, họ luôn nói mình 18 tuổi và nói với các điều dưỡng tuổi của chúng mình chỉ là chị em thôi. Còn có những cụ khi đi vào thang máy, tại đây có dán gương thì lại bảo sao trong này đông người thế. Các cụ tự đứng trò chuyện với những hình ảnh trong gương, khi hỏi mà không thấy “người trong gương” chào lại thì họ nói ngay “đúng là mất lịch sự”.

Lần “trẻ con” thứ hai

Ở đây cũng có những chuyện mà chắc ai đã làm việc đều khó quên. Như trường hợp bà cụ Nguyễn Thị T (SN 1942, nhà ở quận Long Biên, Hà Nội) luôn nghĩ mình phải chăm cháu, cháu ở nhà không ai trông nên rất hay đòi về để đưa cháu đi học. Những lúc đó, nhân viên của trung tâm lại phải giải thích là cháu đã được đi học rồi thì cụ mới thôi.

Hay có trường hợp của bà cụ Ngô Thị A (SN 1946, quê ở Kinh Bắc, Bắc Ninh) cứ vào trong phòng là đóng kín cửa, chèn hết những vật có thể vào để yên tâm là chỉ có một mình trong phòng. Sau đó, cụ lại lục tung hết đồ đạc trong phòng lên nhưng không nhớ gì cả.

Người cao tuổi vẫn giữ nguyên các thói quen thường ngày ở nhà như nhặt rau giúp nhà bếp

Có một cụ khác cùng phòng với cụ A là bà Sinh. Người này lại hay phân phát những đồ mà bà A đã lấy như quần áo, cốc, khăn mặt, dụng cụ trong phòng cho những người khác…. Cứ như vậy, các điều dưỡng lại phải đi sắp xếp lại lần lượt các đồ trong phòng.

Là người ở trung tâm dưỡng lão lâu năm nhất, bà Phùng Thị Kim Đính (94 tuổi, Hoàng Mai, Hà Nội) có khá nhiều kỷ niệm. Mỗi lần biết được lịch con cháu vào thăm là bà lại “cười tít mắt”, chuẩn bị tinh thần từ rất sớm, rồi bà còn bày sẵn bánh kẹo để đợi các cháu tới chơi. Chỉ cần thế thôi là bà đã vui cả ngày. Nhiều khi, bà còn nhờ trung tâm chụp ảnh cho cả nhà để làm kỷ niệm…

Cũng theo chị Ngân, trong ngôi nhà chung này, có những cụ dù đã lớn tuổi nhưng tính tình lại như trẻ con, rất thích nũng nịu, muốn được chiều chuộng nên mỗi lần ăn các điều dưỡng viên phải nịnh thì các cụ mới ăn. Cũng có những khi nhân viên phải đóng giả làm con thì cụ mới chịu ăn. Có lẽ câu nói “một đời người 2 lần trẻ con” lại đúng trong hoàn cảnh này.

Theo Vương Trần – Đông Phạm (Báo Lao động)

Xem thêm

Gửi người thân trong nhà dưỡng lão và chữ Hiếu ngày nay

Truyền thống Á Đông vốn coi chữ Hiếu là nền tảng đạo đức làm người. Nhưng chữ Hiếu ngày nay không phải giữ bố mẹ ở bên cạnh để “đẹp mặt” với họ hàng, làng xóm mà là thuận theo mong muốn của cha mẹ, ít nhất khi họ còn tỉnh táo.

Truyền thống Á Đông vốn coi chữ Hiếu là nền tảng đạo đức làm người. “Bách thiện hiếu vi tiên” – nghĩa là, trong trăm thứ hạnh tốt, chữ “Hiếu” xếp đầu tiên. Nhưng hiếu kính với cha mẹ không phải giữ bố mẹ ở bên cạnh, mua cho nhiều quà cáp mà chữ Hiếu là thuận theo mong muốn của cha mẹ, ít nhất khi họ còn tỉnh táo. Nhiều người nghĩ có hiếu là phải nuôi bố mẹ, đón bố mẹ về ở cùng, mua quần áo đẹp, mua thuốc bổ…nhưng nếu bố mẹ thích sống riêng cho tự do, không thích quần áo đẹp thì tất cả những điều trên chỉ là để “làm màu” hoặc thể hiện cho người khác thấy chứ không thực sự quan tâm đến bố mẹ. Nếu bố mẹ mong muốn cùng nhau ăn 1 bữa cơm thì cố gắng sắp xếp công việc để cùng nhau ăn, nếu bố mẹ thích kim cương hột xoàn mà mình có điều kiện thì hãy mua cho bố mẹ những thứ đó.

Nhà dưỡng lão Diên Hồng
Các cụ tham gia các hoạt động vui chơi giải trí tại nhà dưỡng lão Diên Hồng

Bản thân Nhà dưỡng lão Diên Hồng luôn khuyến khích các gia đình chăm sóc các cụ tại nhà nếu các cụ muốn sống cùng con cháu và gia đình có điều kiện chăm sóc. Những trường hợp các cụ thích sống cùng với những người cùng lứa tuổi hoặc các cụ yếu, bệnh, gia đình không có kinh nghiệm chăm sóc thì nên để các cụ sống trong Viện dưỡng lão để được chăm sóc tốt hơn. Hiện tại ở Diên Hồng cũng có nhiều trường hợp các cụ tự chủ động tìm hiểu và tự quyết định sống ở đây thì con cái nên tôn trọng và thường xuyên đến thăm để các cụ luôn cảm nhận được tình cảm của con cháu. Một số cụ ở nhà là bệnh nhân, tất cả mọi sinh hoạt đều tại giường, phải ăn qua sonde, khi vào Diên Hồng thì sức khỏe đã cải thiện nhiều, đã có thể ngồi dậy và ăn được cơm thì quyết định sống trong nhà dưỡng lão là đúng đắn.

Nhà dưỡng lão Diên Hồng
Các cụ vừa nhặt rau vừa uống trà, nói chuyện như ở nhà

Đa số các cụ đang sống ở nhà dưỡng lão Diên Hồng đều cảm nhận được không khí gia đình ở nơi đây. Các cụ coi các bạn điều dưỡng như con cháu trong nhà, bản thân các bạn cũng coi các cụ như người thân để dễ dàng trò chuyện và chăm sóc các cụ tốt hơn. Bên cạnh nhiều hoạt động tập thể như tập thể dục, các trò chơi vận động, giao lưu văn nghệ, đố vui, Diên Hồng cũng để các cụ được tự làm những công việc mà thường ngày ở nhà các cụ vẫn làm như quét nhà, nhặt rau, tự đi đổ rác…tùy theo mong muốn. Khi được làm những việc này, các cụ cảm thấy mình có ích và cảm thấy cuộc sống trong trung tâm thân thuộc như ở nhà. Bởi vì mục tiêu của nhà dưỡng lão Diên Hồng là mang đến một môi trường sống an toàn, hạnh phúc cho người cao tuổi nên Diên Hồng sẽ luôn quan sát và hỏi ý kiến các cụ để đưa ra các hoạt động phù hợp.

Xem thêm

Điều kỳ diệu trong Viện dưỡng lão Diên Hồng

Sức khỏe hồi phục nhanh chóng sau nửa năm sống trong Viện dưỡng lão Diên Hồng của ông Năng trở thành niềm vui sướng lớn lao cho cả gia đình và điều dưỡng chăm sóc

Ông Nguyễn Viết Năng (Hai Bà Trưng, HN) trong mắt các bạn điều dưỡng viên tại trung tâm là một cụ ông “đáng yêu lắm”. Dù đã 104 tuổi, giọng ông vẫn cứ sang sảng. Ông hay kể chuyện tếu lại hài hước nên cả trung tâm ai cũng quý mến ông. Nhìn lại hành trình 6 tháng sống tại Diên Hồng của ông mới thấy những bước tiến đáng kể về sức khỏe đúng là một điều kỳ diệu.

Khi mới đến Viện dưỡng lão Diên Hồng, sức khỏe của ông rất yếu. Cô Nguyễn Thị Hồng – con gái ông cho biết ông không thể ngồi được nên phải thuê xe cấp cứu đưa ông vào. Thời điểm đó ông còn phải ăn qua sonde. Sau khi vào 1 thời gian, ông đã có thể ngồi dậy. Các bạn điều dưỡng cho ông ngồi xe hằng ngày thay vì chỉ nằm một chỗ như trước. Nhờ xoa bóp bấm huyệt hằng ngày, dần dần ông khỏe hơn. Rồi sau 2 tháng ông bỏ sonde và chuyển sang ăn cháo.

Ông Năng rất vui khi gặp lại hàng xóm cũ tại Diên Hồng

Đầu tiên ông ở phòng chăm sóc đặc biệt, khi sức khỏe cải thiện, trung tâm chuyển ông lên tầng 2 dành cho các cụ khỏe hơn. Ông hay hỏi chuyện, kể chuyện vui vẻ với các cụ và nhân viên, tuy ông có bị lẫn 1 chút nhưng những chuyện xưa kia ông rất nhớ. Ông kể: “Ngày xưa ông làm bí thư công ty xây dựng. Công ty xây hết chỗ này chỗ kia”. Ông cũng bảo xưa ông thanh niêm lắm nên giờ chả có mảnh đất nào rồi cười toe toét. Ông luôn nghĩ mình vẫn còn trẻ, khi được hỏi về tuổi, ông chỉ nói mình sinh năm 16, bảo mọi người tự tính. Khi được cho biết mình đã 104 tuổi, ông tỏ ra kinh ngạc, không thể tin được là mình nhiều tuổi như vậy. “Thật à? Làm gì mà nhiều thế?”, mắt ông tròn xoe nhìn bạn điều dưỡng. Thậm chí khi chụp ảnh tự sướng trên điện thoại, ông xem hình vẫn khẳng định người trong ảnh là anh trai của ông chứ nhất định không nhận đó là mình vì người đó già quá.

Cách nói chuyện hài hước của ông làm cho không khí của tầng 2 Viện dưỡng lão Diên Hồng luôn nhiều tiếng cười. Tất cả mọi người, từ điều dưỡng đến các cụ ngồi với ông 1 lúc là cứ phải cười đau bụng. Có lần điều dưỡng hỏi ông về bà Tâm (101 tuổi) ngồi bên cạnh xem ông thấy bà có xinh không thì ông khẳng định là không vì bà này già quá, chắc phải trăm tuổi rồi. Có bạn khen ông đẹp trai phong độ là ông vui sướng, cứ cười suốt, rồi đi khoe khắp nơi.

Vào tháng 4 khi Viện dưỡng lão Diên Hồng tổ chức Olympic người già, con gái ông cũng vào tham gia và cổ vũ cho ông. Thấy ông vui vẻ tham gia các môn thi, cô vui và xúc động lắm. Cô khoe với mọi người “Từ một bệnh nhân nặng, mọi sinh hoạt cá nhân đều tại giường bệnh… Sau 3 tháng vào trung tâm dưỡng lão, ông đã tham gia được một số môn thi đấu thể thao, đặc biệt là cụ còn đạt giải Á quân môn bắn súng. Thật không từ nào diễn tả được niềm vui sướng của gia đình”

Ông Năng tham gia môn thi bắn súng trong Olympic Diên Hồng

Gần đây, ông bắt đầu ăn đc cơm. Ông ăn rất ngon, rất gọn gàng và luôn ăn hết suất ăn của mình. Nhìn ông không ai nghĩ rằng cách đây 6 tháng ông là một bệnh nhân nằm liệt giường. Đúng là khi các bạn điều dưỡng không chỉ có chuyên môn trong chăm sóc người cao tuổi mà còn dành nhiều tâm huyết để các cụ tiến bộ mỗi ngày thì không có gì là không thể.

Xem thêm