Chào mừng quý khách đến với Diên Hồng

Giờ đón tiếp : 09h00-12h00 & 15h00-18h00 (7/7)
  Liên hệ : 0342 86 56 86/0968 660 115

All posts by Diên Hồng

Bài thơ ông Vũ Hiển tặng Diên Hồng

Ông Vũ Hiển có sáng tác một bài thơ gửi tặng Diên Hồng được đăng trong cuốn sách “Chân dung các nhà thơ không chuyên Việt Nam”. Đây là một vinh dự lớn cho ông và cũng là niềm vui của Diên Hồng.

VƯỜN HOA DIÊN HỒNG

Ai qua Đô Nghĩa, Hà Đông
Thăm Nhà dưỡng lão Diên Hồng dễ thương
Nơi đây như một Thiên Đường
Tuổi già tay bắt mặt mừng bên nhau
Quên sao cái buổi ban đầu
Cùng nhau chan bát canh bầu làm quen
Nâng cao chạm bát leng keng
Tay run, tay đổ, ướt lem khắp người
Ông cười, tôi cũng theo cười
Sáu tầng đâu cũng giọng cười giòn tan

Lắng tai nghe giọng ca vàng
Hát mừng sinh nhật, ngân vang tám phòng
Banh ga-tô thật ấm lòng
Quả thơm, trái ngọt… hoa hồng…thắm tươi
Hôm nay tuổi đã tám mươi
Giọng còn vui khoẻ…mọi người hân hoan

Đó đây thánh thót tiếng đàn
Giọng ca sôi nổi…ngân vang một thời
…”Trường Sơn bên ấy…ai ơi!
Con đường gánh gạo mòn đôi vai gầy…”
Để ngày thống nhất hôm nay
Vinh quang Tổ quốc…chung tay xây đời

Những ai đơn độc, lẻ loi
Vào đây chung sống thành đời đông vui
Cùng nhau chia ngọt sẻ bùi
Gia đình êm ấm, sống vui hằng ngày
Ốm đau chung nắm bàn tay
Có thêm sức mạnh – ngày mai khỏi liền

Tầng ba các cụ ngồi thiền
Yoga tầng bốn, luyện siêng, khoẻ đều
Ai khoẻ đi bộ sớm, chiều
Còn ai khoẻ nữa có nhiều thú vui
Đạp xe, cờ tướng, đố vui…
Cá ngựa, tam cúc… đứng ngồi xốn xang
Chân đau đã có xe lăn
Tay đau có sẵn cháu con đầy nhà
Cháu thì tắm giặt cho bà
Cháu thì quét dọn…lau nhà cho ông
Mùa hè cho chí mùa đông
Thơm tho chăn gối…ấm nồng tình thương
Áo quần sạch sẽ tinh tươm
Ghế bàn giường tủ như gương hàng ngày
Ở đâu như ở nơi này
Không ai yếu ớt, không ai phải buồn
Những ai chăm tới đây luôn
Đều như gửi gắm tình thương mặn mà.

Diên Hồng là một vườn hoa
Mỗi nhành hoa một bài ca yêu đời
Diên Hồng – Nhà của chúng tôi
Mỗi người có một cuộc đời đáng yêu
Cùng nhau chung sống sớm chiều
Mai này con cháu… nhớ nhiều đến ta.

Tháng 8-2016

Trước đó ông Vũ Hiển cũng đã đọc bài thơ này tặng Diên Hồng nhân dịp kỷ niệm 2 năm thành lập với tất cả tình cảm của mình.

Xem thêm

Những con người thầm lặng

Tôi làm việc trong một viện dưỡng lão ở phía Tây Nam Hà Nội. Công việc hằng ngày của tôi là nói chuyện cùng các cụ, thay bỉm, tắm gội, chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ cho các cụ. Những công việc đó tưởng như ai cũng có thể làm được nhưng không phải. Công việc thực sự rất gian nan và vất vả. Nói chuyện hằng ngày sao cho các cụ không buồn, tổ chức các trò chơi cho các cụ vận động não bộ tránh được sa sút trí tuệ rồi cho các cụ ăn uống sao cho ngon miệng, không bị sặc…Người già như chuối chín cây, tất cả mọi thao tác đều cần nhẹ nhàng, uyển chuyển. Công việc vất vả là thế, áp lực là thế, đôi khi cũng bị stress nhưng tôi không lùi bước, luôn mỉm cười bước tiếp và lấy lại cân bằng. Với mình, các cụ bây giờ là cha, là mẹ, là ông, là bà mình rồi. Tôi tâm niệm làm nghề chăm sóc người cao tuổi phải có 4 chữ: Nhẫn, Tâm, Đức, Phúc. Có sự nhẫn nại để giải quyết từng khúc mắc, tận tâm trong chăm sóc người khác, làm nghề phải có đạo đức và để phúc cho mình và cho những người thân của mình.

Hồng Thơm và bà Định trong tiệc sinh nhật tháng của các cụ

 

Hỗ trợ và cổ vũ hết mình cho các cụ trong Olympic Diên Hồng

Nhiều lúc tôi cũng tủi thân. Cứ đến ngày thầy thuốc Việt Nam 27/2, ngày tôn vinh các cán bộ y tế tôi không khỏi chạnh lòng vì người ta chỉ nghĩ đến bác sĩ, y tá ở bệnh viện mà quên rằng ở một nơi nào đó vẫn còn những người đang ngày đêm chia sẻ những khó khăn của xã hội. Không ai nhớ đến chúng tôi. Vậy nhưng chúng tôi may mắn có những người đồng nghiệp cùng chúc nhau, cùng động viên nhau cố gắng mang niềm vui đến các cụ đang sống ở đây. Chỉ mong các cụ luôn khoẻ mạnh, chúng tôi cũng đủ sức khoẻ để ngày ngày chăm sóc tốt cho các cụ.

Không chỉ chăm sóc các cụ mà điều dưỡng còn như những người bạn trò chuyện tâm tình

Vũ Thị Hồng Thơm

Xem thêm

Diên Hồng – Ngôi nhà chứa đựng nhiều yêu thương

Nói đến viện dưỡng lão chắc ai cũng hình dung phần nào về cuộc sống, con người cũng như công việc của điều dưỡng nơi này. Với tôi, trung tâm dưỡng lão như một mái ấm gia đình thứ 2 chia sẻ từng chút tâm tư, tình cảm vui buồn lẫn lộn giữa các nhân viên với nhân viên, giữa các cụ già với các cụ già và nhân viên với cụ già.

Thế là đã được mấy tháng trôi qua kể từ khi tôi chân ướt chân ráo vào làm việc ở đây. Tôi cảm thấy mình đang sống trong một ngôi nhà tập thể, căn nhà chứa đựng nhiều tình cảm yêu thương gắn bó với nhau. Nói đến công việc chắc ai cũng nghĩ chúng tôi chỉ cần cho ăn uống tắm rửa là xong. Thế nhưng, chúng tôi còn nhiều công việc lặt vặt khác mục đích cuối cùng là để các cụ khoẻ và vui vẻ. Nói ra thì dễ nhưng để công việc trở nên hoàn hảo thì không hề dễ dàng.

Trước hết phải biết bố trí thời gian công việc cho hợp lý sau đó là sự tỉ mỉ, cẩn thận, nhanh nhẹn trong từng công việc. Ngay đến việc cho ăn thôi, bản thân điều dưỡng cũng cần biết tính cách, tâm lý của các cụ mới dỗ cho các cụ ăn được. Còn việc tắm rửa, thay băng vết thương cũng khó vì các cụ đều yếu, sức đề kháng kém, bệnh dễ bị nặng lên… Sau khi tắm rửa xong, chúng tôi lại xoa bóp vận động cơ để giúp các cụ được lưu thông mạch máu và nhanh chóng phục hồi. Trong lúc xoa bóp, mọi người thường tâm sự cùng các cụ. Mỗi cụ lại kể cho chúng tôi nghe những chuyện buồn vui của mình, có cụ thì khóc, có cụ lại cười. Đó đều là những kỷ niệm đẹp, làm cho chúng tôi thấu hiểu sâu hơn từng cụ một. Có thể nói để hoàn thành tốt được công việc chăm sóc các cụ, mỗi điều dưỡng như tôi cần phải đặt trách nhiệm của bản thân lên hàng đầu. Phải có tâm, có đức với nghề, tạo phúc cho người già, cho xã hội này.

Các bạn ơi, nếu ai còn ông bà cha mẹ thì hãy yêu thương, trân trọng, biết lắng nghe tâm sự, chia sẻ. Hãy nhớ đến lúc ta còn nhỏ đến khi trưởng thành, ai là người đã chăm sóc, dạy dỗ, chỉ bảo ân cần, nuôi nấng ta nên người. Cuối cùng tôi rất cám ơn những công việc ở đây đã cho tôi nhiều bài học giá trị về cuộc sống, cảm ơn những bạn điều dưỡng đã chỉ dạy tỉ mỉ để tôi hoàn thiện mình mỗi ngày, cảm ơn những tình cảm của mọi người dành cho mình. Tôi luôn coi đây như mái ấm gia đình của mình và sẽ cố gắng học hỏi, phấn đấu không ngừng, gắn bó bền vững với công việc và cả nơi này.

Nguyễn Thị Huyền Trang

Xem thêm

Động lực để cố gắng mỗi ngày

Quãng thời gian từ khi gia nhập Diên Hồng đến nay không phải là quá dài nhưng cũng không phải là quá ngắn. Nó đủ để cho tình cảm, sự kính trọng với các cụ, các anh và các bạn đồng nghiệp trong tôi đủ lớn.

Tôi vẫn nhớ những ngày đầu mới vào làm việc do chưa quen việc nên gặp nhiều khó khăn. Nhờ sự giúp đỡ của đồng nghiệp, được các cụ tin tưởng, tôi càng cố gắng hơn. Những lời khen dù nhỏ thôi cũng khiến tôi thấy vui cả ngày, có lúc cười tủm tỉm làm mọi người cứ trêu mãi nhưng mà tôi kệ, vui thì cười chứ sao.

Những nụ cười của điều dưỡng Hường và ông Lạc

Nhớ những buổi giao lưu văn nghệ, nghe các cụ hát những bài hát quen thuộc ngày xưa, tôi thấy lòng mình thật nhẹ nhàng. Nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt, bàn tay và nụ cười của các cụ, tôi cảm thấy mình như đang chăm sóc chính ông bà mình vậy. Cũng có nhiều cụ quan tâm tôi như cháu gái của mình. Các cụ hỏi thăm tôi hôm nay ăn gì, có vui không, làm việc có mệt không. Nghe những lời ấy, ai mà không vui, không xúc động cho được. Điều đó giúp tôi có động lực để làm việc chăm chỉ hơn, yêu thương nhiều hơn. Mong các cụ luôn khoẻ để ở với chúng em thật lâu, để mỗi ngày lại tham gia nhiều hoạt động, để được cười nhiều hơn…

Vũ Thị Hường

Xem thêm

Cái khó của nghề điều dưỡng

Với mỗi chúng ta ai ai cũng đều có những ước mơ, hoài bão, những tư tưởng suy nghĩ về một tương lai tươi sáng, tốt đẹp. Thời còn là học sinh, tôi luôn mơ ước trở thành nhà kinh doanh để xây dựng nền móng kinh tế nước nhà. Tốt nghiệp cấp III, tôi đã thay đổi suy nghĩ bản thân, lựa chọn cho mình ngành y, cái ngành chữa bệnh cứu người và nâng cao sức khoẻ. Tôi cảm thấy rất tự hào về ngành y của mình, ngành mà cả xã hội luôn và đang được quan tâm hết mức. Cũng chính vì thế mà đến nay tôi đang và sẽ làm việc tại Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng – Nơi chứa đựng những tâm sự, những nỗi buồn vui của một thế giới – một lãnh địa của người già.

Nghĩ lại cái thủa còn học y, lúc nào cũng cắm mặt vào sách vở, thực hành tiêm truyền, thay băng vết thương, phụ mổ, luôn nghĩ sau này ra trường mình sẽ làm trong một bệnh viện lớn, mặc áo blouse trắng đi khám bệnh… nhưng cuối cùng công việc của tôi không phải là trong bệnh viện mà là một trung tâm dưỡng lão. Từ lúc ra trường, trải qua hơn 2 năm đầy sóng gió với đủ các loại công việc không đúng chuyên ngành, tôi đã vui biết bao khi biết thông tin Diên Hồng đang tuyển điều dưỡng. Tôi lập tức nộp hồ sơ và được chọn vào làm việc. Trước ngày vào làm, tôi hồi hộp, lo lắng, không biết mình có làm được không. Rồi tôi lại vui mừng phấn khởi vì sắp được làm đúng chuyên ngành của mình. Rồi ngày đó cũng đến, tôi được anh điều dưỡng trưởng dẫn đi làm quen với công việc, với các cụ… Lúc ấy tôi thấy công việc đầy phức tạp, khó khăn. Toàn việc mà tôi chưa từng làm và nghĩ tới.

Mới đầu tôi thường ngơ ngác, thẹn thùng, ngượng nghịu, khi thì hấp tấp, lúc lại chậm chạp nhưng bù lại là những anh chị, những bạn điều dưỡng viên ở đây rất ân cần chỉ bảo cho tôi từng chút một. Thấm thoát đã được nửa tháng, tôi đã khá quen với những công việc ở đây, thân thiện với mọi người. Hằng ngày, sau khi giao ban xong, từ 7h30 chúng tôi bắt đầu làm việc, công việc theo một lịch trình cố định. Đầu tiên là cho các cụ ăn sáng, sau đó tắm rửa, xoa bóp cho các cụ và dọn dẹp vệ sinh cho đến 12h là kết thúc buổi sáng làm việc. Buổi chiều bắt đầu từ 14h00’ cũng cho các cụ ăn, xoa bóp và vệ sinh, đưa các cụ đi dạo hoặc tổ chức trò chơi…đến 17h30 là kết thúc ngày làm việc. Nói đến cho các cụ ăn tôi lại thấy buồn cười, các cụ khỏe mạnh tự ăn thì không nói, nhưng một số cụ tính cách nũng nịu như trẻ con thì phải dỗ dành khéo léo như em bé, có cụ thì liệt không tự ăn được phải cho ăn qua sonde,.. Chúng tôi phải ghi nhớ và hiểu tính cách của từng cụ để giúp các cụ ăn uống đầy đủ.

Công việc tắm rửa cho các cụ cũng có hơi chút khó khăn, phức tạp và mất nhiều thời gian. Các cụ khỏe mạnh thì tắm rửa dễ dàng hơn còn với các cụ yếu, liệt nửa người hay toàn thân thì việc tắm rửa là cả một thách thức. Ngay cả đến cởi quần áo cũng như mặc đồ cũng là cả vấn đề. Tuy nhiên, với kỹ năng thao tác và kinh nghiệm đã học hỏi từ những điều dưỡng lâu năm thì việc này cũng đỡ gian nan hơn nhiều. Sau khi mọi việc xong xuôi, chúng tôi thu dọn vệ sinh, quét nhà, gấp chăn, thay ga sạch sẽ và chuẩn bị bữa ăn trưa cho các cụ. Ngoài những thời gian làm việc, lúc rảnh rỗi tôi lại mát xa cho các cụ, ngồi tâm sự những chuyện vui, chuyện buồn. Có chuyện vui cười tá lả, có chuyện thì buồn về cuộc sống từng trải của các cụ. Dần dần qua những câu chuyện ấy, những ký ức đẹp ở bên các cụ in đậm trong tâm trí tôi. Nó khiến tôi ngày càng trở nên yêu nghề, yêu cuộc sống, yêu công việc của tôi hơn. Nơi đây như một mái ấm khiến tôi không thể rời xa được.

Chân dung chàng trai trẻ chia sẻ cái khó của nghề điều dưỡng

Trải qua công việc mà bản thân đang làm tôi mới cảm nhận được thế nào là tình yêu thương, chăm sóc, sẻ chia, tâm sự tình cảm với người già. Thế nên không chỉ bản thân tôi mà những ai đang còn ông bà cha mẹ hãy biết trân trọng thương yêu, chăm sóc cho những người thân trong gia đình mình. Công việc nào cũng vậy, muốn làm tốt trước hết phải yêu nghề, phải hiểu rõ về nghề nghiệp và phải tôn trọng nghề nghiệp mình đang làm mới gắn bó lâu, phát triển tốt được. Và bản thân tôi cũng luôn tự hào về công việc mình đang làm, sẽ cố gắng phát huy tốt năng lực của mình để mang đến niềm vui cho nhiều gia đình hơn.

Trần Văn Thuỷ

Xem thêm

Chàng trai tình cảm nói về công việc của mình

Người ta thường nói con trai ít biểu lộ cảm xúc hơn con gái. Nhưng con trai cũng có những tâm tư, suy nghĩ riêng của họ mà. Tôi cũng vậy, đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in cái ngày mà thầy giáo lớp 10 hỏi tôi: ước mơ sau này của em là gì? Tôi trả lời: Em muốn trở thành một bác sỹ giỏi, cứu giúp người  bệnh. Và cũng chính cái ước mơ đó là động lực để tôi phấn đấu học hành. Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng được như mong muốn, sự thật là tôi đã không đỗ đại học nhưng điều đó cũng không làm thay đổi được ý chí của tôi. Dù không thể trở thành bác sỹ thì tôi vẫn muốn theo đuổi ngành y, cái ngành mà tôi ấp ủ từ lâu. Vì thế tôi đã nộp hồ sơ vào một trường y gần nhà và tôi vẫn sẽ cố gắng trên con đường đã lựa chọn vì đam mê không bao giờ là muộn cả.

Bao nhiêu ấp ủ, hy vọng cho đến khi ra trường tôi mới thấy mọi chuyện không phải là dễ dàng. Tôi đã từng đi làm nhiều nơi, từ bệnh viện đến phòng khám và mãi sau này tôi mới biết đến viện dưỡng lão. Lúc đầu vào làm ở viện dưỡng lão, tôi hoàn toàn bị sốc vì mọi công việc khác xa với những gì tôi đã được học, được làm, và cũng thật khó cho 1 đứa con trai quen được nuông chiều từ bé như tôi. Nhưng về sau này, khi tiếp xúc với các cụ nhiều hơn, tôi lại thấy thương và dành tình cảm cho các cụ, xem các cụ như ông bà mình vậy. Vì tôi hiểu do hoàn cảnh gia đình con cháu không chăm sóc được nên mới gửi các cụ vào đây. Tôi thấy sự thiếu thốn tình cảm ở các cụ nên càng thương các cụ hơn. Và tôi nghĩ không chỉ tôi mà tất cả mọi người làm công việc như tôi cũng sẽ có cảm nhận như vậy. Đến giờ sau bao nhiêu năm gắn bó với viện dưỡng lão, tôi thật sự thấy yêu thích công việc này. Ở đây như là ngôi nhà thứ 2 của tôi vậy. Ngày ngày được cùng nói chuyện, vui chơi, sẻ chia với các cụ tôi thấy tất cả mọi thứ như tiếp thêm động lực để tôi yêu nghề hơn. Nếu đc chọn lại lần nữa thì tôi vẫn chọn nghề này, vẫn chọn được gắn bó vs các cụ, với đồng nghiệp, bạn bè của tôi.

Điều dưỡng viên Linh rất tận tình chăm sóc các cụ

Ngô Hải Linh

Xem thêm

Hành trình niềm vui qua giọng kể hóm hỉnh của bà mẹ một con

Reng reng, tiếng chuông báo thức quen thuộc. Thế nhưng vẫn phải nằng thêm vài phút mới rời khỏi được chiếc giường và cô con gái nhỏ của tôi. Vậy là một ngày mới đã bắt đầu, tôi chuẩn bị cho gia đình bữa sáng và đi chợ cho cả ngày. Chạy qua chạy lại đã tới giờ đi làm. Tôi vội vàng thay bộ đồng phục và dắt xe rời khỏi nhà. Nhà của tôi cách trung tâm khoảng 700m vậy mà ngày nào tôi cũng tới trễ. Hôm nay cũng như mọi ngày, khi tôi tới trung tâm là đồng nghiệp của tôi đã ngồi đó . Tôi nhanh chóng chào anh chị và kéo chiếc ghế ngồi cạnh, chờ kíp trực giao ban. Thật may đêm qua có vẻ yên bình hơn, các cụ ít kêu la bật tắt đèn, xé bỉm, bấm chuông. Ôi! Nghe tiếng chuông là thấy hiểm họa từ các cụ tới rồi. Nào là làm đồ ăn đêm, nào cụ xé bỉm, nào cụ mở tivi,… Sau khi cuộc họp giao ban kết thúc, chúng tôi được phân chia về từng tầng. Tầng 1 là các cụ yếu nhất đi lại hạn chế. Tầng 2 và tầng 4 là các cụ khỏe hơn một chút. Tầng 3 dành cho các cụ khỏe mạnh tự túc mọi việc, chúng tôi chỉ cần hỗ trợ đôi chút.

Đó, thôi kể sơ lược vậy thôi, và giờ tôi phải về tầng một, tầng mà các cụ yếu nhất. Tôi mở cánh cửa quen thuộc và câu chào quen thuộc “con chào các cụ”. Chưa gì đã nghe thấy tiếng cười của chú Ngọc, ánh mắt nhìn của chú Thành, miệng lẩm bẩm không nghe rõ của ông Trường,…

Cạch cạch, tiếng xe cơm của buổi sáng đã tới, công việc của chúng tôi là cho các cụ ăn, tắm gội, xoa bóp, vệ sinh cá nhân và đưa các cụ đi dạo. Công việc cứ thế diễn ra hằng ngày đều đặn. Nhìn các cụ đi lại khó khăn, ăn uống vất vả, tôi cũng thấy thương, thật may khi chúng tôi giúp được một phần nào cho các cụ. Có những cụ khỏe kể lại cho chúng tôi nghe về cuộc sống, cuộc đời, chuyện xã hội, chuyện gia đình. Bao gian nan vất vả vậy mà các cụ vẫn vượt qua. Tôi thấy vui hơn khi được nghe các cụ tâm sự, trò chuyện những lúc như vậy. Sự mệt nhọc trong công việc không còn, muốn được giúp đỡ các cụ nhiều hơn, cảm thấy vui hơn khi mình làm việc tại đây. Công việc có những lúc vất vả, nhưng thấy các cụ thiếu tình cảm gia đình, chúng tôi cố gắng chăm sóc các cụ tốt hơn, dành tình cảm cho các cụ nhiều hơn. Cảm giác trao yêu thương cho ai đó thật tuyệt vời biết bao.

Điều dưỡng Tuyết vui vẻ cười đùa và tạo dáng với bà Đường

Nguyễn Thị Tuyết

Xem thêm

Từ khó khăn đến sự đồng cảm khi gắn bó với nghề

“Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng” cái tên từ xa lạ giờ đã trở lên rất đỗi thân quen, đó là nơi tôi công tác và làm việc. Tôi là Đức, nhân viên điều dưỡng của Trung tâm, tuy thời gian làm việc ở đây chưa dài nhưng với tôi Diên Hồng như là một gia đình thứ 2, bởi tôi được trải nghiệm làm việc trong một môi trường đầy tình yêu thương giữa mọi người, đặc biệt là các cụ trong trung tâm, họ như người ông bà thứ hai của tôi vậy.

Đến với Diên Hồng đó là một cái duyên mà tôi chưa từng nghĩ công việc đó sẽ theo tôi đến tận bây giờ. Trước đây khi cầm tấm bằng tốt nghiệp trong tay, tôi chỉ nghĩ mình sẽ vào một bệnh viện hay phòng khám nào đó để làm phù hợp với công việc chuyên môn của mình. Thế nhưng mọi việc tưởng chừng như không đơn giản và kết quả không được như mong muốn. Tình cờ tôi thấy dưỡng lão Diên Hồng tuyển nhân viên, lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, rằng mình là con trai thì công việc chăm sóc các cụ già sẽ không hề phù hợp với mình, nhưng một suy nghĩ khác nảy ra trong đầu tôi. Tại sao cứ để thời gian trôi qua mãi như vậy? Tại sao tôi không thử sức mình với công việc này? Và thế là tôi nộp hồ sơ, phỏng vấn và được nhận đi làm. Ngày đầu tiên đi làm tôi mang trong mình niềm háo hức những cũng lo lắng bởi sẽ làm những việc mà tôi chưa từng nghĩ tới.

Có thể với nhiều người, việc cho các cụ ăn, xoa bóp, tắm gội, thậm chí còn thay bỉm khá đơn giản, nhưng với tôi là cả một vấn đề. Và tôi đã từng muốn từ bỏ nó. Thế rồi một tháng thử việc trôi qua, không hiểu sao tôi lại thấy mình có một tình cảm đặc biệt với trung tâm, tôi tiếp tục công việc ở đây. Hằng ngày cho các cụ ăn, tắm gội, thay bỉm tã, đưa các cụ đi dạo, trò chuyện, … Những việc từ không thể làm được đến giờ đã trở lên quen thuộc.

Điều dưỡng viên Đức trong buổi sinh nhật hàng tháng của các cụ

Đôi lúc tôi mệt mỏi, áp lực bởi tính cách của các cụ thay đổi thất thường. Ở đây mỗi người đều có một bệnh khác nhau, có cụ bệnh nhẹ thì đãng trí nhưng vẫn đi lại được, có cụ nặng hơn liệt nửa người ngồi xe lăn, cụ nặng nhất nằm liệt giường ăn sonde,…đa phần là do biến chứng của tai biến, huyết áp gây ra đột quỵ. Nhưng rồi nhìn thấy nụ cười vô tư, yêu đời của các cụ ở tuổi gần đất xa trời, mà tôi thấy mình có thêm động lực để tiếp tục với công việc hiện tại. Các cụ  đa phần là gia đình có điều kiện, nhiều cụ có chức quyền và lãnh đạo của nhà nước, cuối cùng về đây đều như một đứa trẻ, cần dỗ dành.  Có cụ hay làm thơ, đánh cờ nhưng cũng có cụ hay chửi bậy, đi lang thang, có cụ nói suốt ngày suốt đêm mà không thấy mệt , nhìn mà thương lắm.

Những ngày đầu của tôi đầy thử thách khi được giao nhiệm vụ phụ trách những cụ khó chăm sóc. Nhiều đêm trực có cụ xé bỉm đi vệ sinh ra nền nhà, có cụ không chịu đắp chăn khi gió mùa về.  Thấy vậy, tôi lại lên đắp chăn cho các cụ để cụ có một đêm ngon giấc. Công việc ở đây không phải là khó lắm, nhưng đòi hỏi mọi người phải có tâm và yêu thương các cụ thì mới có thể làm được. Trước đây khi chưa học nghề, tôi còn bà nội có tuổi và đã lẫn rồi, đôi khi tôi không nhường nhịn bà cho lắm, và cảm thấy người già là phiền phức. Nhưng khi bước chân vào làm nghề, tự tay chăm sóc người già, hiểu và đồng cảm với họ, tôi nghĩ về bà thì bà không còn nữa và cảm thấy thương bà nhiều hơn.

Quang Đức ân cần hỗ trợ các ông bà trong các hoạt động trò chơi Olympic

Chúng tôi ở trung tâm dưỡng lão Diên Hồng đôi khi phải đóng giả con cháu các cụ để dỗ dành các cụ ăn, tắm rửa và tập luyện. Mỗi lần các cụ ăn ngon và tập luyện tốt thì tôi thấy cuộc sống và công việc của mình càng thêm vui tươi hơn. Thế nên ai còn ông, còn bà thì hãy biết trân trọng, yêu thương các cụ, vì có ông bà thì mới có bố mẹ và có chúng ta khôn lớn, trưởng thành như ngày hôm nay. Và hãy chăm sóc họ bằng tất cả yêu thương của  mình.

Đào Quang Đức

Xem thêm

Những cái thơm đầy yêu thương của người già

Ai cũng biết việc chăm sóc người cao tuổi là một chuyện không hề đơn giản … và mình cũng nhận ra điều đó . Nhưng, chính việc chăm sóc các cụ , mang lại nụ cười cho các cụ đã giúp mình quên đi cái công việc không hề đơn giản đó .

Từ khi vào làm tại trung tâm dưỡng lão Diên Hồng, mình học được cách nói thật chậm rãi , nhìn vào mắt các cụ để biết rằng các cụ đang lắng nghe . Không tỏ thái độ bực tức, sốt ruột khi chờ phản hồi từ phía các cụ . Đối với các cụ bị nặng tai , mình học được cách kiên nhẫn . Và quan trọng nhất là mình học được cách nói ít, nghe nhiều , nhẫn nại khi trả lời hay giải thích các vấn đề mà các cụ quan tâm. Bên cạnh đó, mình học được cách quan tâm , học được cách điều trị phù hợp đối với từng bệnh của từng cụ vì người cao tuổi dễ bị mắc bệnh hơn người trẻ, và biểu hiện bệnh thường không rõ ràng. Một số bệnh thông thường như cảm cúm cũng có thể làm suy yếu sức khoẻ người cao tuổi một cách đáng kể .

Việc chăm sóc người già không khác gì ” một người thân trong gia đình “. Một điều dưỡng viên như mình phải lo tất cả các khâu sinh hoạt, từ ăn uống , tắm rửa, uống thuốc, ngủ nghỉ, giải trí và thậm chí cả việc đi vệ sinh. Có nhiều cụ khi quên khi nhớ, không ý thức được bản thân nên chuyện không hợp tác , lớn tiếng, chống đối là việc rất bình thường . Thế nên, mình học được cách phải thực sự quyết tâm và thực sự can đảm. Chăm sóc người già cũng rất khó, bởi cơ thể các cụ bị lão hoá nên việc chăm sóc cũng nhọc nhằn . Mình thì thấp bé nhẹ cân trong khi các cụ lại rất to lớn. Thường thì người già đi lại khó khăn, ngồi xe lăn ít vận động nên đã mập lại càng mập thêm. Thế nên chăm sóc các cụ cũng cần phải dùng sức.

Người ta nói “yêu trẻ trẻ đến nhà , yêu già già để tuổi cho”. Ai rồi cũng sẽ già đi, tuổi già chẳng bỏ sót một ai . Mình rồi cũng như các cụ, thế nên trong công việc mình luôn cố gắng phục vụ thật tốt, luôn lắng nghe , cảm thông và kiên nhẫn.

Dưới đây là bức ảnh của mình chụp cùng với bà Hoàng Thị Cẩm tại trung tâm dưỡng lão Diên Hồng, mình hay gọi bà với cái tên thân thương và ngắn gọn đó là ‘ Mẹ ‘ . Niềm vui mỗi ngày của mình là sáng nào đi làm, mình cũng đc mẹ gọi với chất giọng đầy trìu mến ‘ con gái yêu của mẹ ‘ với những cái ôm thật chặt và những cái thơm vào 2 má đầy yêu thương … những lúc rảnh rỗi mình dành thời gian để hỏi về gia đình, công việc, các hoạt động thời trẻ mẹ hay tham gia.

Thu Thủy và Mẹ Cẩm cùng tham gia cuộc thi Hoa hậu quý bà

Những cuộc trò chuyện vui vẻ và cái thơm tình cảm của bà Cẩm dành cho Thủy

Mẹ nói vào với Diên Hồng rất vui , được các con chăm sóc , được nói chuyện chia sẻ với các cụ cùng thời ,được tham gia vào các trò chơi, hoạt động ngoài trời, các sự kiện và nhất là mẹ được tổ chức sinh nhật cái ngày mà đến cả mẹ cũng không nhớ tới. Và tất cả các cụ khác ở đây cũng nói như mẹ vậy. Nói thật sự là nhìn các cụ được vui vẻ, thích thú , sống hoà đồng như một gia đình là bọn con hạnh phúc rồi, dù bọn con có mệt mỏi đến chừng nào cũng đều tan biến hết.

Các cụ hãy cứ vui, cứ khoẻ còn mọi chuyện cứ để chúng con lo …..

Vũ Thị Thu Thủy

Xem thêm

Ở viện dưỡng lão, mỗi người già là một câu chuyện

Người ta nói nghề nghiệp là cái duyên, không phải ai khi mới vào nghề đã yêu mến công việc của mình ngay. Cũng như tôi, 26 tuổi bước chân vào làm việc ở Viện dưỡng lão Diên Hồng. Khi ấy, tất cả với tôi đều rất mới mẻ mặc dù đã qua 3 năm học trong trường y, 3-4 năm làm việc ở các phòng khám, bệnh viện, nhưng khái niệm viện dưỡng lão tôi chưa bao giờ nghe đến. Khó khăn bắt đầu từ việc nhớ tên các cụ, rồi thói quen, sở thích,… và khó nhất vẫn là vượt qua cảm giác phải chăm sóc những người xa lạ, không phải ruột thịt của mình. Tôi đã từng thấy thật ngượng ngùng, miễn cưỡng nhưng vì mưu sinh nên tôi cố gắng.

Sau một thời gian làm việc, các cụ trong Diên Hồng đã làm tôi thay đổi suy nghĩ, làm tôi yêu công việc của mình hơn, vui vẻ, hạnh phúc khi đi làm. Trong đó có u Liên,người mà tôi sẽ kể dưới đây, không phải là tôi muốn PR cái gì, chỉ là tôi muốn lưu giữ và thi thoảng nhắc lại những ký ức đẹp về một người tôi yêu, người tôi quý, kính trọng, người đem đến cho tôi động lực để yêu nghề, người mà giờ đây tôi muốn cũng không thể nói chuyện hay nhìn thấy nữa rồi.

May mắn tôi vẫn còn bức ảnh chụp với cụ. Chúng tôi vẫn quen gọi cụ à U Liên. U Liên mảnh khảnh, cao, gầy và rất nhanh nhẹn. U dễ thương lắm, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng và giọng nói ấm áp. Mỗi ngày, u đều hỏi tôi có ngủ ngon  đêm qua không, chồng con tôi thế nào,…

Bức ảnh điều dưỡng viên Huệ (ngoài cùng bên trái) chụp cùng U Liên ( bên cạnh)

Hằng ngày đi làm ngoài những công việc như thay bỉm, tắm rửa, đánh răng, xoa bóp, châm cứu phục hồi chức năng, thời gian còn lại của chúng tôi là nói chuyện, tâm sự với các cụ. Trò chuyện với U Liên là khoảng thời gian tôi thấy vui vẻ, sảng khoái nhất. Cũng như các cụ khác U Liên hay kể về thời còn trẻ, thời xa xưa. Nhưng điều đặc biệt hơn là U Liên không có chồng. Không  phải u không lấy được chồng mà là u không muốn lấy chồng. Thời trẻ U cũng xinh xắn lắm chứ, u đã từng yêu ở tuổi 17 ngây thơ, mơ mộng, một tình cảm của cô gái 17 với chàng trai bộ đội thật trong sáng. Qua lời kể của u, tôi thấy mối tình đó đẹp lắm “ U và anh ấy đã đi chơi ở vườn hoa Hà Đông, đã nắm tay nhau, đã từng hẹn ước,…”. Nhưng chiến tranh khốc liệt đã cướp đi người u yêu vĩnh viễn, ông đã mất ở chiến trường. Từ đó trở đi u khép lòng mình lại, không để chỗ trong trái tim cho bất kỳ người nào và sống trong những kỷ niệm về thời đẹp nhất đó. Tôi hỏi “U có thấy cô đơn không?”. U nói “U quen rồi, giờ u thấy bình thường, u sống trong ký ức đẹp về người ấy là hạnh phúc lắm rồi”. Thế là u cứ vậy chăm các em, rồi chăm bố mẹ già, giờ đây u già rồi, em u muốn báo đáp nên đã đưa u vào trung tâm để được chăm sóc tận tình, hằng tuần vào thăm non. Câu chuyện thời trẻ của u khiến tôi xúc động, ngưỡng mộ và kính trọng vô cùng.

Tôi những tưởng sẽ được làm bạn, chăm sóc u dài dài nữa. Nhưng các cụ ta vẫn bảo “Người già như chuối chín cây”, sau 2 năm sống ở viện dưỡng lão, làm việc với các “con” điều dưỡng, vì tuổi già, sức khỏe của cụ cũng suy yếu. Dần dần chúng tôi ít được nghe những câu chuyện của u hơn, u yếu hơn, rồi mất tại trung tâm. Tính đến nay đã được hơn 1 năm rồi, nhưng những hình ảnh của cụ tôi vẫn nhớ như in. Chứng kiến cụ tư khi khỏe mạnh cho tới khi yếu vì già, vì bệnh, mà tôi không khỏi sót sa, như chính bản thân mình  mất đi một người thân trong gia đình vậy. Ước gì mỗi cụ sống tới hơn trăm tuổi.

Mỗi cụ ở trung tâm tôi đều có nét đáng yêu riêng. Sao mà đáng yêu đến thế!. U Liên thì hiền lành, chân thật, Bố Khánh thì quan tâm nhẹ nhàng, Ông Hoằng thì lẫn nhưng vô cùng đáng yêu, Ông Hiển thì làm thơ và hát rất hay, ông Luyến thì cười rất nhiều, cụ Đính nghiêm khắc nhưng rất quan tâm. Mỗi cụ có một cuộc đời, một hoàn cảnh, nhưng ai cũng được chăm sóc nâng niu . Giờ đây đi làm không phải “ tôi phải chăm sóc cho những người xa lạ, không quen biết”  như suy nghĩ ban đầu, mà giờ đây tôi đang chăm lo giờ ăn, giấc ngủ cho những người tôi yêu thương, những người thân thiết của tôi.

Điều dưỡng viên Huệ cùng các ông bà làm tranh đào mật ong cho mùa đông

Nghề nghiệp của tôi không cao sang như bác sĩ, cũng không giống các anh chị y tá trong viện. Nhưng tôi tự hào về ngành nghề tôi đã chọn, và sẽ làm việc hết mình. Nếu ai muốn biết thêm về ngành nghề của tôi, muốn biết về ngôi nhà chung ấm áp tình người nơi tôi đang làm việc thì hãy ghé qua nhé

“ Ai qua Đô Nghĩa Hà Đông

Thăm nhà dưỡng lão Diên Hồng dễ thương”

Trích bài thơ “Vườn hoa Diên Hồng” của Vũ Hiển

Vũ Thị Huệ

Xem thêm