Quãng thời gian từ khi gia nhập Diên Hồng đến nay không phải là quá dài nhưng cũng không phải là quá ngắn. Nó đủ để cho tình cảm, sự kính trọng với các cụ, các anh và các bạn đồng nghiệp trong tôi đủ lớn.
Tôi vẫn nhớ những ngày đầu mới vào làm việc do chưa quen việc nên gặp nhiều khó khăn. Nhờ sự giúp đỡ của đồng nghiệp, được các cụ tin tưởng, tôi càng cố gắng hơn. Những lời khen dù nhỏ thôi cũng khiến tôi thấy vui cả ngày, có lúc cười tủm tỉm làm mọi người cứ trêu mãi nhưng mà tôi kệ, vui thì cười chứ sao.
Nhớ những buổi giao lưu văn nghệ, nghe các cụ hát những bài hát quen thuộc ngày xưa, tôi thấy lòng mình thật nhẹ nhàng. Nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt, bàn tay và nụ cười của các cụ, tôi cảm thấy mình như đang chăm sóc chính ông bà mình vậy. Cũng có nhiều cụ quan tâm tôi như cháu gái của mình. Các cụ hỏi thăm tôi hôm nay ăn gì, có vui không, làm việc có mệt không. Nghe những lời ấy, ai mà không vui, không xúc động cho được. Điều đó giúp tôi có động lực để làm việc chăm chỉ hơn, yêu thương nhiều hơn. Mong các cụ luôn khoẻ để ở với chúng em thật lâu, để mỗi ngày lại tham gia nhiều hoạt động, để được cười nhiều hơn…
Vũ Thị Hường