Mẹ tôi sinh ra trên mảnh đất Tuyên Quang. Bà ngoại tôi mất khi mẹ tôi mới lên 4 tuổi. Mẹ cùng người em ruột kém 2 tuổi phải sống trong cảnh dì ghẻ con chồng sau khi bà ngoại tôi qua đời, ông ngoại đi bước nữa. Cả tuổi thơ đã không đến với mẹ vì phải làm việc quần quật, với những trận đòn roi của dì ghẻ, tưởng chừng như cướp đi sinh mạng và nó còn để lại di chứng ở đầu, ảnh hưởng đến cuộc sống của mẹ sau này mỗi khi trái nắng trở trời.
Bố tôi đi kháng chiến đã gặp mẹ, ông bà nên duyên vợ chồng, sinh được bốn người con, ba gái một trai. Về già hai cụ sống riêng, không cùng con cái. Bố mẹ sống bên nhau 62 năm thì bố qua đời năm 2016. Mẹ như mất đi một chỗ dựa tinh thần. Tôi đã tìm người giúp việc chăm cho mẹ, khi mẹ chỉ còn lại một mình. Tôi cũng không còn nhớ đến người giúp việc thứ bao nhiêu. Mặc dù tiền công tôi trả cao, nhưng người thì trộm tiền, người kêu buồn, người không chịu làm mà chỉ cả ngày buôn điện thoại, người không lý do… Mỗi một lần như thế là một lần tôi lại lo lắng không yên; cho đến người giúp việc cuối cùng, làm được 12 ngày rồi nói với tôi: “chị ứng tiền cho em về giải quyết việc nhà, xong chiều mai em lại lên chăm bà”. Tôi không những trả tiền công lại còn biếu thêm tiền tàu xe đi đường nhưng cô ấy vẫn không quay trở lại làm nữa. Lòng tôi lại nặng trĩu, ý nguyện của mẹ là nhất định phải ở nhà của mẹ, nếu có đến cũng chỉ là nhà cô con gái mẹ yêu thương nhất ở phố Hàng Da. Tôi hết cách, vì tôi không phải là đứa con được mẹ chọn.
Cái nóng bức và oi nồng của thời tiết cuối tháng 5/2017 ấy khiến tôi không thể quên được. Tối hôm đó là ngày 26, tôi xuống thấy mẹ ngã dưới sàn nhà mà không đứng dậy được. Tôi đỡ mẹ dậy đưa mẹ lên giường, nằm cùng mẹ mà nước mắt tôi cứ chảy hoài. Lúc đó tôi nghĩ ra một quyết định, phải đi tìm trung tâm chăm sóc người cao tuổi đưa mẹ vào đó. Chứ để mẹ một mình thế này, các con ngoài giờ đi làm chỉ chạy qua chạy lại không thể yên tâm, còn tìm người giúp việc, không phải có được ngay, và chính họ làm mình lại căng thẳng.Ngay sáng sớm hôm sau, tôi chạy xe máy hơn 60km để đến 5 trung tâm được bạn bè giới thiệu và có trên mạng. Cuối cùng nơi tôi ưng nhất là trung Tâm dưỡng lão Diên Hồng ở khu đô thị Đô Nghĩa. Người tôi gặp đầu tiên là cháu Lan Anh, khi đó đang là cán bộ chăm sóc khách hàng cơ sở này. Tôi đã nói với cháu, có lẽ là trong nước mắt đang chảy tràn ra hai bờ mi, và trong cả sự sung sướng vì tôi đã tìm được nơi cho mẹ. Nhờ cháu tạo điều kiện nên ngay đêm đó, 27/5/2017, tôi đã đưa mẹ đến trung Tâm trong lúc các cụ đã ngủ ngon, đèn các phòng đã tắt chỉ còn lại một ánh đèn dưới phòng lễ tân chờ đón tiếp.
Sau khi biết mẹ tôi có các con đã trưởng thành nhưng vẫn vào Trung tâm sống, rất nhiều người thân quen, bạn bè, họ hàng chê trách. Tôi chỉ biết nói với những người đã quan tâm đến cuộc sống của tôi rằng: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”.
Thời gian này, Hà Nội đang thực hiện giãn cách theo chỉ thị 16/CT-TTg; để đảm bảo an toàn cho các cụ, trung tâm thông báo không cho người nhà vào thăm tiếp xúc trực tiếp. Các cán bộ, nhân viên của trung tâm cũng phải ăn ở tập trung từ ngày 24/7. Mẹ tôi thì điều trị bệnh tim hết tháng thứ tư; hôm qua lại bị zona khắp một bên người, và hôm nay thì huyết áp cao, SpO2 thấp. Xót thương và lo lắng mẹ bị bệnh trong hoàn cảnh này, không thể vào bệnh viện được. Cũng may mắn nhờ cán bộ và nhân viên trong trung tâm mua thuốc, chăm sóc, cho mẹ thở oxy để mẹ khoẻ lại. Lúc này tôi càng cảm nhận được sự lựa chọn cho mẹ vào đây là hoàn toàn đúng đắn. Ở đó có các thiết bị cần thiết hỗ trợ người cao tuổi lúc nguy cấp, có đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp, có trách nhiệm và kinh nghiệm chăm sóc người cao tuổi, chắc chắn sẽ hơn khi mẹ ở nhà, các con lúng túng khó xoay sở.Suốt gần 5 năm qua, mỗi lần mẹ ốm đau, là lúc tôi lo lắng nhất thì trung tâm như một vị cứu tinh giúp tôi vượt qua mọi trở ngại khó khăn đó.
Tôi xin được gửi lời biết ơn đến Ban lãnh đạo, toàn thể đội ngũ cán bộ, nhân viên, của Trung tâm dưỡng lão Diên Hồng. Chúc sức khoẻ và bình an đến mọi người mọi nhà.