Một buổi chiều đẹp trời, vác máy ảnh lên, phi thẳng ra hồ Tây theo thói quen. Đang cố săn 1 bức ảnh hoàng hôn thật đẹp để đăng lên mấy group về nhiếp ảnh câu view thì tôi nhìn thấy 1 cô gái đang ngồi 1 mình.
Cô ấy cứ ngồi như vậy rất lâu nên tôi lại gần hỏi bâng quơ làm quen: “Em có muốn chụp mấy bức ảnh làm kỷ niệm không? Yên tâm, anh chụp free thôi”. Bạn ấy mỉm cười cảm ơn và từ chối. Khá bối rối nên tôi cũng không biết phải nói tiếp như thế nào nên đành quay đi. Bất giác bạn ấy gọi với lại và nhờ tôi chỉ cho cách tạo dáng vì bạn ấy cũng ít khi chụp ảnh. Sau khi chụp xong, tôi bảo em cho tôi xin FB để gửi ảnh qua.
Sáng hôm sau, bạn bè tôi rủ nhau đi phượt ở Mù Cang Chải, chưa nghĩ ra rủ ai đi cùng, tôi mạnh dạn mời em. Ai ngờ em đồng ý. Trong suốt chuyến đi, tôi và em nói chuyện rất hợp. Cả 2 đều chia sẻ nhiều về gia đình, công việc, cuộc sống, tôi cảm thấy em ấy gần gũi như đã thân thiết từ lâu. Sau chuyến đi, chúng tôi tiếp tục giữ liên lạc. Tròn 7 ngày quen nhau, tôi hẹn em đi Hồ Tây để kỷ niệm. Chọn đúng chỗ 2 đứa gặp nhau, tôi hỏi em có muốn làm người yêu tôi không. Thật may là em cũng đồng ý.
Việc tôi có người yêu, có lẽ bà nội là người vui nhất. Bố mẹ qua đời trong 1 vụ tai nạn, tôi ở cùng với bà. Ngày nào bà cũng hỏi khi nào lấy vợ rồi sinh chắt cho bà bế. Giờ thì bà đã yên tâm vì cháu trai của bà không bị ế nữa rồi. Việc cưới vợ, sinh con chỉ là vấn đề thời gian thôi. Ấy vậy nhưng đời không như là mơ. Sau những giây phút hào hứng ban đầu, bà bỗng nhiên thay đổi. Trừ lúc đi làm, bà không muốn cho tôi đi đâu, lúc nào cũng chỉ muốn tôi ở nhà. Bà bảo ở nhà cho khỏe, giờ dịch bệnh rồi ô nhiễm không khí. Tôi cứ có cảm giác là bà đang lo sợ khi tôi có người yêu rồi cưới vợ xong thì bà mất cháu ấy.
Ban đầu người yêu cũng cố gắng cảm thông và chấp nhận việc cuối tuần hay buổi tối thì hẹn hò ở nhà tôi nhưng dần dần cô ấy có vẻ chán nản. Trung thu năm ngoái em giận dỗi bảo nếu không đưa em đi ra ngoài đường xem không khí thế nào thì em đành phải chia tay. Tôi cũng rất hiểu cho tâm trạng của cô ấy, nhân lúc có bà hàng xóm sang chơi, tôi dắt xe đi mà không nói gì với bà nội. Chơi xong, vừa về đến nhà, đẩy cửa bước vào thì bà xồn xồn lên hỏi đi đâu mà không nói với bà 1 tiếng. Lí nhí giải thích là vì thấy bà đang bận nói chuyện với bà hàng xóm nên không muốn phiền nhưng bà có vẻ không để tâm. Bà nói tôi đi đây đi đó nhiều mà ở ngay thủ đô có một viện dưỡng lão vui vẻ mà tôi không kể cho bà nghe. Hóa ra là bà xem trên Thời sự thấy giới thiệu về một trung tâm dưỡng lão nhiều hoạt động hay ho mà bà tôi rất ngưỡng mộ. “Nhìn các cụ sáng sáng rủ nhau tập thể dục, nhảy múa vui vẻ mà thèm”, bà tôi bồi thêm.
Mới hôm nào bà còn không cho tôi đi đâu, chỉ muốn tôi ở nhà. Ấy thế mà mới thấy cái viện dưỡng lão vui vẻ kia trên ti vi, tình cảm bà dành cho đứa cháu này lặn không sủi tăm. Lúc này tôi không biết nên vui hay buồn. Bà còn bắt tôi ngay hôm sau đưa bà đi gặp mấy ông bà ở viện dưỡng lão Diên Hồng trên tivi để bà hỏi thăm xem ở đấy có vui như trên tivi không. Kể ra bà cũng tỉnh phết, phải hỏi người thật việc thật chứ không dễ tin báo đài.
Bây giờ thì tôi và em cũng chuẩn bị làm đám cưới và bà thì đang sống vui vẻ bên những người bạn già. Bà hay gọi video cho tôi để khoe các sản phẩm thủ công mà bà làm, khoe chiến thắng trong các trò chơi và được quà. Ban đầu tôi cũng nghĩ ngợi, bà chăm mình bao nhiêu năm, đến lúc trưởng thành, có thể báo hiếu cho bà thì lại gửi bà cho người khác chăm sóc. Nhưng nghĩ kĩ lại thì tôi để bà được sống ở một nơi bà yêu thích, được cười nói cả ngày thì đã là một cách báo hiếu tốt nhất rồi.