Tôi tìm em giữa trời thu Hà Nội
Những con đường chen chúc hối hả qua
Ánh nắng xanh chiếu rọi vào nơi ấy
Diên Hồng ơi nồng ấm lắm lòng người.
Tôi bắt gặp hai nội tôi ở đó
Có phải chăng tôi cũng đã mơ hồ
Ông quên tên tôi là đứa cháu nhỏ
Yếu ớt ăn, yếu ớt cả nói cười.
Bên kia bà e dè không dứt khoát
Chẳng lẽ ngồi nghe đến tận sáng mai
Vâng không sao cháu xin bà cứ mặc
Bà kể đi, bà cứ kể đi bà.
Viện dưỡng lão chẳng phải nơi đáng sợ
Lá tươi xanh ắt có lá ngả vàng
Nơi yêu thương được nâng thêm phần ngọt
Trái tim này gắng ngăn giọt lệ rơi.
Tôi chắc chắn mình không hề hối hận
Một con đường trăn trở khúc tương lai
Mộng áo trắng cho tôi nhiều chọn lựa
Chạm em rồi tay muốn gỡ lại thôi.
Diên Hồng cho tôi niềm tin thức dậy
Trái tim hồng luôn thấy ánh bình minh
Thành phố hôm nay tươi đẹp lung linh
Trong ánh mắt thắm tình bao bè bạn.
Dẫu mai này đi bất cứ nơi đâu
Diên Hồng luôn hiện hữu chẳng chia lìa
Ấm áp yêu thương trái tim điều dưỡng
Tay trong tay tha thiết mối tình đầu.
Nguyễn Thị Thu Hà – Bài dự thi “Tuổi trẻ Diên Hồng là thanh xuân của chúng ta”