Chào mừng quý khách đến với Diên Hồng

Giờ đón tiếp : 09h00-12h00 & 15h00-18h00 (7/7)
  Liên hệ : 0338 34 22 88/ 0342 86 56 86

Ai cũng cần phải sống chứ

Bà ngoại sống cùng với gia đình tôi. Chúng tôi giờ đã trưởng thành và có gia đình riêng, lại ở xa nên mọi việc ở nhà bố mẹ tôi tự lo. Bố mẹ tôi sức khỏe cũng không tốt nhưng may là bà còn khá khỏe, chỉ có chân đau, không tự đi lại được nên không phải chăm nhiều. Tuy vậy, việc ăn uống khó chiều cộng với lịch sinh hoạt thất thường nên đôi lúc gọi điện thoại về, tôi cảm thấy mẹ đang bị “kiệt sức”. Bà tôi chẳng thích ăn món gì, mẹ tôi nấu hay mua gì bà cũng không chịu ăn, nếu cứ ép là bà nổi cáu. Ở nhà cứ 5 phút không nhìn thấy mặt hay nghe thấy giọng mẹ tôi là bà gọi ầm lên. Mà bố mẹ tôi thì cũng phải làm việc, đâu thể ở bên bà 24/24 được. Bà tôi lại hay ngủ ngày, lúc mọi người nghỉ ngơi thì bà tôi “hoạt động”. Bố mẹ tôi ở một phòng, bà ở một phòng nhưng vì nhát nên bà thường để điện sáng cả đêm, có khi bà gõ cửa phòng bố mẹ tôi đòi ngủ cùng…vì sợ. Chưa kể có lúc bà nghĩ ra cái này, cái kia cần nói hay có lúc thì bà “nổi hứng” leo trèo bàn ghế, nghịch tủ bát… Có lần thì bà làm đồ đạc rơi lẻng kẻng trong bếp khiến bố mẹ tôi giật bắn mình hốt hoảng. Thậm chí vài lần bà bị ngã làm gia đình tôi mất ăn mất ngủ và tốn nhiều công để bà hồi phục. Mặc dù bố mẹ tôi rồi các cậu dặn dò bà tôi thật kĩ nhưng vì bà đã già và hơi lẫn nên bà chẳng thay đổi được gì. Mẹ tôi bảo: “Nếu bà cứ để im cho con cháu phục vụ thì đã tốt, đằng này…” Mỗi lần nghe chuyện tôi lại thương bố mẹ, thương cả bà rồi lại tự trách mình chẳng giúp đỡ được gì cho bố mẹ.

Thôi thì người già ai cũng vậy nên chúng tôi chỉ biết động viên mẹ cố gắng chăm sóc tốt nhất cho bà trong khả năng của mình nhưng có nhiều vấn đề vượt quá tầm kiểm soát. Vì bà như vậy nên bố mẹ tôi phải thay nhau ở nhà trông bà. Có những những lúc cả hai phải ra ngoài thì như đứng đống lửa như ngồi đống than bởi vì những hiểm họa có thể xảy ra với bà. Một lần bà mở vòi nước ở phòng bếp nhưng không tắt. Bố mẹ tôi về đến nhà thì nước đã lênh láng khắp phòng. Nói dại nhỡ bà đi lại trơn ngã hoặc nhà bị rò điện đâu đó thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Sau lần đó cả nhà tôi suy nghĩ mông lung lắm. Có lẽ do bà ở nhà nhiều, ít giao tiếp với bên ngoài nên tính tình khó chịu. Nếu bà được thăm hỏi thường xuyên, có bạn bè tâm sự, hẳn bà sẽ sống vui vẻ hơn mà bố mẹ tôi cũng đỡ bị áp lực hơn. Suy đi tính lại gia đình tôi quyết định gửi mẹ vào viện dưỡng lão ở gần nhà rồi hằng ngày vào thăm. Lúc đầu các cậu mợ, chú dì trong nhà cũng phản đối dữ lắm nhưng chẳng ai đủ tự tin để chăm sóc tốt cho bà tôi vì ai cũng bận công việc rồi trông cháu nhỏ. Không biết phải nói như thế nào cho mọi người hiểu, mẹ tôi đành thuyết phục cả nhà để bà trải nghiệm thử 1 tháng rồi quyết định có nên để bà tiếp tục sống ở đó hay không. Người già cũng giống trẻ con ở chỗ các bé ở nhà thì “bắt nạt” ông bà ba mẹ nhưng khi đi học lại rất ngoan và tự lập còn người già khi ở với con cái cũng hay “khó chiều” nhưng khi sống ở viện dưỡng lão lại rất vui vẻ và dễ tính hơn. Thấy mẹ tôi vui vẻ, ăn uống ngon miệng lại khỏe ra, anh em, họ hàng cũng vui mừng và tôn trọng quyết định của mẹ tôi. Suy cho cùng thì ai cũng cần phải sống chứ.

Bà Định (Bên phải) – bà của tác giả đang sống tại Diên Hồng vui vẻ bên những người bạn cùng lứa tuổi

Leave a Reply

Your email address will not be published.

4 + three =