Tôi làm việc trong một viện dưỡng lão ở phía Tây Nam Hà Nội. Công việc hằng ngày của tôi là nói chuyện cùng các cụ, thay bỉm, tắm gội, chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ cho các cụ. Những công việc đó tưởng như ai cũng có thể làm được nhưng không phải. Công việc thực sự rất gian nan và vất vả. Nói chuyện hằng ngày sao cho các cụ không buồn, tổ chức các trò chơi cho các cụ vận động não bộ tránh được sa sút trí tuệ rồi cho các cụ ăn uống sao cho ngon miệng, không bị sặc…Người già như chuối chín cây, tất cả mọi thao tác đều cần nhẹ nhàng, uyển chuyển. Công việc vất vả là thế, áp lực là thế, đôi khi cũng bị stress nhưng tôi không lùi bước, luôn mỉm cười bước tiếp và lấy lại cân bằng. Với mình, các cụ bây giờ là cha, là mẹ, là ông, là bà mình rồi. Tôi tâm niệm làm nghề chăm sóc người cao tuổi phải có 4 chữ: Nhẫn, Tâm, Đức, Phúc. Có sự nhẫn nại để giải quyết từng khúc mắc, tận tâm trong chăm sóc người khác, làm nghề phải có đạo đức và để phúc cho mình và cho những người thân của mình.
Nhiều lúc tôi cũng tủi thân. Cứ đến ngày thầy thuốc Việt Nam 27/2, ngày tôn vinh các cán bộ y tế tôi không khỏi chạnh lòng vì người ta chỉ nghĩ đến bác sĩ, y tá ở bệnh viện mà quên rằng ở một nơi nào đó vẫn còn những người đang ngày đêm chia sẻ những khó khăn của xã hội. Không ai nhớ đến chúng tôi. Vậy nhưng chúng tôi may mắn có những người đồng nghiệp cùng chúc nhau, cùng động viên nhau cố gắng mang niềm vui đến các cụ đang sống ở đây. Chỉ mong các cụ luôn khoẻ mạnh, chúng tôi cũng đủ sức khoẻ để ngày ngày chăm sóc tốt cho các cụ.
Vũ Thị Hồng Thơm