Khi còn là sinh viên, ước mơ sau khi ra trường của em nhỏ xinh, vì giờ để có 1 công việc đúng nghành là rất khó. Em từng nghĩ nếu chưa tìm đc việc thì đầu tiên mình đi rửa bát thuê cũng đi, sau đó tìm được việc đúng nghành lương bình thường , rồi lấy chồng là OK. Như mơ ước tất cả thành hiện thực , đầu tiên mình đi rửa bát rồi sau đó nghỉ và xin vào làm việc ở trung tâm dưỡng lão Diên Hồng, gần nhà.
Nhanh thật, gần nửa năm làm việc ở đây, kể ra thì buồn vui, yêu thương, cảm động, cảm xúc đa dạng lắm vì cuộc sống tập thể mà. Nhà mình bố mẹ làm nông nghiệp nhưng thực sự không phải để con gái làm gì, cũng gọi là chiều chuộng con gái đi học. Vào trung tâm mọi người nói em còn ngây thơ lắm ( 24 tuổi rồi ). Nhớ, ngày đầu tiên đi làm, anh giám đốc và anh nhóm trưởng nói cho mình về tình hình công việc. Hai anh bảo mình đến đến quan sát , học hỏi xem những việc có phù hợp không, rồi em đưa ra quyết định thử việc, vì thử việc 3 tháng.
Ngày đầu tiên, đến nơi chưa biết phải làm gì, nên em cứ lẽo đẽo theo anh nhóm trưởng. 7h30 sáng, sau khi giao ban xong, anh chị điều dưỡng kéo xe cơm xuống các tầng . Đồ ăn sáng gồm 2 loại : bữa theo chế độ của trung tâm hoặc món do các cụ tự chọn theo sở thích .
Bơ vơ một lúc, em thấy ở phòng tắm chung, anh chị điều dưỡng đang tắm cho các cụ, vui lắm ạ. Người thì cắt tóc cho các cụ điêu luyện như nghệ nhân (tăng đơ, cua, vic, .. ), người ở bên ngoài thay ga bẩn và vệ sinh lại phòng sinh hoạt.
Em bảo anh nhóm trưởng: “Anh ơi em khá năng động, anh có gì bảo em làm với.
Anh bảo: ” Mày thích năng động à, ra đây anh chỉ” .
Anh ý mở các clip hoạt động của trung tâm: phần thi tài năng của điều dưỡng, các cụ tập yoga… gj em cùng các cụ xem phấn khích lắm.
1h chiều. Đến ca trực trưa, hôm đó anh nhóm trưởng trực, mình tự nhiên nhớ nhà quá, và nhìn qua cửa sổ. Tới, 1h30, có 1 bác sỹ phục hồi chức năng đến tập cho 1 chú. Chú ý bị đột quỵ, người nhà chú không có thời gian và chuyên môn chăm sóc nên gửi vào trung tâm dưỡng lão . Chú í và anh nhóm trưởng giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ của người bệnh, do miệng chú méo, nói khó, ấm ớ, ấm ớ. Nhưng họ vẫn hiểu nhau. Hay thật đấy! Cuộc trò chuyện giữa mình, bác sỹ, anh nhóm trưởng, chú người bệnh vui vẻ, rôm rả. Kết thúc giờ làm việc vào 5h30. Trở về nhà, mình khoe với bố mẹ công việc không có gì, đơn giản. Mình quyết định thử công việc này.
Trước khi đi làm, có 2 việc mình chưa hoàn thiện được. Một là thay bỉm- mình chưa bao giờ thay bỉm cho ai, mà hồi đi học không ai dạy cái này. Hai là sắp cơm- tại sao người ăn cắt,người ăn nguyên, ăn bún, ăn cháo,… Đi làm nhiều, công việc đó không còn khó. Mình học được là chia suất ăn ăn cần để ý theo sở thích và phải phù hợp tình trạng sức khỏe các cụ (cụ nào yếu ăn sonde,cụ nào nuốt khó dễ bị sặc ăn cơm xay,…). Công việc của điều dưỡng trong viện dưỡng lão không chỉ chăm sóc toàn diện theo tình trạng của từng cụ ( hỗ trợ hoàn toàn, một phần hoặc rất ít) mà còn phải đảm bảo an toàn, giúp các cụ vui khỏe ạ.
Yêu thương chiều chuộng các cụ, lắng nghe quan sát, mình vui vẻ, nhịp nhàng, các cụ cũng vui. Đến tuổi này rồi, các cụ làm trẻ con lần 2 nên cần phải yêu thương, nói ngọt, với một số cụ lười ăn có khi phải dùng giọng hình sự. Càng ngày khi càng gắn bó, em thấy yêu thương các cụ hơn, đồng nghiệp của em còn gọi các cụ thân mật : u à, mẹ à, bố chồng ơi… Ngoài lúc làm việc trò chuyện trêu các cụ, ôm hôn .Cho thấy yêu thương lắm ạ.