“Vất vả”, “áp lực” là 2 từ mà ai khi nhắc đến công việc điều dưỡng viên chăm sóc người cao tuổi cũng nói đến. Mỗi người mỗi nghề, với đặc thù ngành điều dưỡng là chăm sóc cho những người bệnh, dù bệnh nhân ở độ tuổi nào thì cũng có những khó khăn riêng. Với những bạn điều dưỡng viên chăm sóc người cao tuổi đang làm việc tại Diên Hồng thì cũng không hề dễ dàng gì. Không chỉ người ngoài nhìn vào mà chính các cụ, người được các bạn chăm sóc hằng ngày cũng phải nhăn mặt khi nói về công việc của các bạn.
Bà Tĩnh là một bác sĩ đa khoa đã về hưu, hiện bà đang an dưỡng tại Diên Hồng cơ sở 2. Khi hỏi cảm nhận của bà về công việc của các bạn điều dưỡng viên tại Diên Hồng, hàng lông mày của bà ngay lập tức nhíu lại. So với các y tá ở bệnh viện, bà thấy các bạn ở đây vất vả hơn nhiều lắm. Bà kể, ở viện lúc nào cũng cần có người nhà đi cùng, chăm lo cho mình, chứ không ai lo cho mình mấy cái lặt vặt đi vệ sinh giống ở đây đâu. Bây giờ một năm bà cũng đi khám 2 lần, mà ở viện bác sĩ với y tá cứ ở đâu hết ấy, không có người nhà đi cùng thì cũng vất vả lắm. Bà nói nhỏ: “Có một hôm tối muộn rồi, bà nhìn thấy có phòng le lói ánh điện, bà cũng tò mò đi lại xem sao thì thấy anh Đức – Giám đốc trung tâm đang thay tã cho một bà vừa đi nặng. Bà thấy anh ấy tận tâm lắm đấy, cả chị Thơm Phó Giám đốc cũng thấy chăm lo cho các cụ mà hòa nhã lắm. Còn các bạn điều dưỡng viên thì vất vả, nhiều cụ lẫn cứ chửi bới rồi đi vệ sinh không tự chủ được, các bạn ấy phải lau dọn thay tã bỉm, quá là vất vả.”.
Bà Hội vào cơ sở 3 trước bà Tĩnh một thời gian, có lẽ vì thế mà bà tiếp xúc với các bạn điều dưỡng được nhiều hơn, bà bảo: “Bà thấy các bạn điều dưỡng rất nhiệt tình. Quý các cụ lắm, chăm sóc các cụ rất là tình cảm. Lại còn lễ độ lắm. Các bạn điều dưỡng của trung tâm rất là tốt, coi các cụ như người thân, ruột thịt ở nhà ấy, rất tình cảm lắm. Công việc của các bạn cũng vất vả lắm chứ không phải không đâu, sáng sớm các bạn phải dậy đi thay bỉm rồi kiểm tra sức khỏe cho các cụ, cho các cụ ăn sáng,… Nhưng lúc nào các bạn cũng vui vẻ, tình cảm lúc nào cũng như người thân ấy, thích lắm.” Bà vừa nói vừa cười, sự hài lòng ấy cứ thể hiện hết trên gương mặt phúc hậu của bà.
Bà Dung và bà Thúy ở cơ sở 1 cũng không ngớt lời khen ngợi các bạn điều dưỡng viên. Ở nhà với con cháu đương nhiên là vui, ai cũng muốn, nhưng không phải lúc nào các con, các cháu cũng ở bên. Thế nên ở nhà không tránh khỏi những khoảng thời gian các cụ cô đơn một mình. Cộng thêm những căn bệnh tuổi già mà lúc nào cũng cần có người ở bên để theo dõi sức khỏe. Bà Dung bảo trong này các cháu điều dưỡng nó ngoan lắm, nhí nha nhí nhảnh, như cháu ruột ở nhà vậy, chỉ mong các cháu ở đây với bà mãi mãi. Mỗi việc nghe tin có bạn điều dưỡng viên có người yêu làm khác nghề mà bà đã lo cháu nghỉ mất. Hay có bạn điều dưỡng nào nghỉ mấy ngày là các bà cũng phải hỏi xem có chuyện gì mà nghỉ thế, có ốm đau gì không. Các cháu nghỉ là các bà nhớ lắm, buồn lắm.
Bà bây giờ đã coi Diên Hồng là ngôi nhà của mình. Ngày mới vào, bà cũng không thích, chỉ muốn được ở nhà của mình. Nhưng nhìn các cháu điều dưỡng không bao giờ cáu kỉnh với các cụ, kể cả với các cụ khó tính nhất, lúc nào cũng ân cần, vui vẻ làm bà yên tâm, dần dần rồi cũng không còn muốn về nhà nữa.
Diên Hồng là một ngôi nhà chung nơi các cụ an dưỡng tuổi già. Dù không phải ở cùng con cháu, không phải là ngôi nhà mình đã ở bao nhiêu năm tháng qua nhưng tình cảm của các bạn điều dưỡng viên thân thương làm các cụ dần chấp nhận và coi đây là ngôi nhà thứ 2 của mình, coi các bạn điều dưỡng viên là con cháu trong nhà. Mong rằng những năm tháng tuổi già, các cụ sẽ luôn được sống trong điều kiện tốt nhất, luôn vui vẻ, an nhiên.